Tiếng sóng biển rào rạt, không ngừng vỗ vào những tảng đá lớn nằm rải rác dọc bờ biển, tạo nên một bản giao hưởng bất tận của đại dương. Gió mặn thổi qua, mang theo hơi lạnh của buổi sớm mai, phả vào gương mặt đầy sẹo của Đồng Nghiên. Cô ngồi lặng lẽ trên chiếc xe lăn cũ kỹ, đôi tay gầy guộc, xương xẩu nắm chặt thành xe, như thể đang cố bám víu vào chút sức lực còn sót lại của cơ thể tàn tạ. Những vết sẹo chằng chịt trên khuôn mặt cô – dấu tích của một cuộc đời đầy bi kịch – hiện lên rõ nét dưới ánh nắng đầu tiên của bình minh. Đôi mắt cô, dù đã mờ đυ.c bởi thời gian và đau khổ, vẫn hướng về phía chân trời, nơi những tia nắng vàng cam nhè nhẹ xuyên qua lớp sương mù mỏng manh, chiếu sáng cả một vùng biển mênh mông. Trong khoảnh khắc ấy, một nụ cười dịu dàng, hiếm hoi như ánh nắng mùa đông, nở trên đôi môi khô nứt của cô. “Hạ Quân, anh nhìn xem,” cô khẽ nói, giọng run run nhưng tràn đầy cảm xúc, “cuối cùng, sau bao năm tháng, chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc, được chứng kiến ánh bình minh rực rỡ này.”
Đứng phía sau Đồng Nghiên là Hạ Quân, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, với dáng vẻ cao lớn, phong trần và khuôn mặt góc cạnh, điển trai theo cách mạnh mẽ, đầy nam tính. Bộ quân phục giản dị anh mặc không che giấu được khí chất uy nghiêm của một người từng trải qua biết bao thử thách trong đời. Những nếp nhăn nơi khóe mắt anh kể câu chuyện về những năm tháng gian khó, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại ẩn chứa một đại dương u uất, như đang ôm trọn nỗi đau không thể nói thành lời. Anh đứng im, đôi tay rắn chắc đặt nhẹ trên tay cầm của chiếc xe lăn, ánh mắt không rời khỏi nụ cười ngây thơ như trẻ nhỏ của Đồng Nghiên. “Đúng vậy, Nghiên Nghiên,” anh đáp, giọng trầm ấm nhưng xen lẫn chút nghẹn ngào, “anh đã chờ giây phút này suốt mười năm trời, từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trôi qua trong nỗi nhớ và hy vọng được gặp lại em.” Trong ánh mắt anh lấp lánh sự cưng chiều, như muốn dành cả thế gian để bù đắp cho những tổn thương mà cô đã phải chịu đựng, để xoa dịu những vết thương chẳng bao giờ lành trong lòng cô.
Mười năm trước, Đồng Nghiên từng là vợ của một kẻ chẳng đáng gọi là người. Gã chồng tàn nhẫn ấy không chỉ nhẫn tâm bán đi đứa con trai bé bỏng của cô – giọt máu mà cô mang nặng đẻ đau – mà còn đánh đập cô một cách dã man, khiến cô sảy thai khi đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ khác. Những ngày tháng ấy, Đồng Nghiên sống trong địa ngục, nơi mỗi ngày trôi qua là một cơn ác mộng không có lối thoát. Hạ Quân gặp cô trong hoàn cảnh đau lòng ấy, khi anh trở về quê thăm họ hàng sau một chuyến công tác dài ngày. Hình ảnh Đồng Nghiên nằm bất động trong vũng máu, đôi mắt trống rỗng nhưng đầy đau thương, đã khắc sâu vào tâm trí anh như một vết dao không bao giờ lành. Không chút do dự, anh lao đến, bế cô lên và đưa đến bệnh viện gần nhất, lòng quặn thắt trước sự mong manh của cô. Khi cô tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng, không một gợn sóng nhưng lại như chứa đựng cả một thế giới tan vỡ, đã khiến trái tim Hạ Quân – vốn chưa từng rung động vì bất kỳ ai – đau nhói. Từ khoảnh khắc ấy, cô trở thành chấp niệm không thể xóa nhòa trong cuộc đời anh, là lý do để anh sống và đấu tranh.
Hạ Quân đã dùng quyền thế của mình, với tư cách một người có ảnh hưởng trong giới quân sự, để khiến gã chồng kia sống không bằng chết. Anh ép hắn ký vào đơn ly hôn, giải thoát Đồng Nghiên khỏi cuộc hôn nhân địa ngục ấy. Nhưng trái tim cô, sau những tổn thương chồng chất, đã như chết lặng. Dù được anh cứu, cô vẫn sống trong nỗi đau dai dẳng, tựa như một cái xác không hồn, ngày qua ngày chỉ biết tồn tại mà không thực sự sống. Có lần, trong một nhiệm vụ dài ngày ở vùng biên giới xa xôi, Hạ Quân không kịp sắp xếp chu toàn cho cô. Khi trở về sau nửa năm, anh đau đớn phát hiện gương mặt xinh đẹp của Đồng Nghiên đã bị axit ăn mòn, biến dạng đến mức không còn nhận ra. Kẻ gây ra tội ác chính là gã chồng cũ, nhưng hắn cũng đã mất mạng trong một tai nạn ngay sau đó, như một sự trừng phạt của số phận. Đồng Nghiên bị kết án mười năm tù vì những liên quan đến vụ việc ấy. Mười năm, Hạ Quân kiên nhẫn chờ đợi, nhưng điều đón anh khi cô ra tù chỉ là một cơ thể tàn tạ và một linh hồn dường như đã vụn vỡ.
Ngày họ tái hợp, Đồng Nghiên không còn chút sức sống, đôi mắt cô như nhìn xuyên qua mọi thứ, không còn ánh sáng của hy vọng. Và giờ đây, cơ thể cô cũng đang dần suy kiệt, từng ngày trôi qua là một bước tiến gần hơn đến cái chết. Nhìn cô ngồi trước biển, Hạ Quân không hiểu vì sao trái tim mình lại rơi vào tình yêu sâu đậm đến thế. Hình ảnh cô nằm trong vũng máu năm nào, ánh mắt đầy đau thương, đã trở thành nỗi ám ảnh cả đời anh. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc phơ của cô, lòng thầm nhủ rằng dù chỉ còn một khoảnh khắc, anh cũng muốn ở bên cô, chia sẻ ánh bình minh này, như một lời hứa sẽ mãi không phai.