Xuyên Sách: Hôn Phu Hào Môn Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Chương 17: Đêm Trăng Rực Rỡ

Sáng hôm đó, Đường Noãn thong thả tắm rửa, làm spa toàn thân, rồi ngủ một giấc trưa ngon lành để giữ tinh thần sảng khoái. Đến chiều, đội ngũ tạo hình đến chuẩn bị cho cô.

Vừa làm xong tóc và mặc lễ phục, chuông cửa vang lên. Đường Noãn liếc đồng hồ, đoán là Diệp Thù Yến, liền chạy ra mở cửa. Nhưng vì vội vàng, cô vấp phải gấu váy, ngã chúi về phía trước. Tiếng kêu của đội tạo hình còn chưa kịp thoát ra, một bàn tay rắn chắc đã kịp thời đỡ lấy cô.

“Thế nào?” Giọng nam trầm thấp vang lên, lạnh lùng nhưng mang chút quan tâm.

Đường Noãn vịn khung cửa, đứng thẳng dậy, cười gượng: “Không sao, giày hơi cao.”

Cô ngẩng đầu, lặng lẽ đánh giá người chồng chưa cưới sau thời gian dài không gặp. Diệp Thù Yến vẫn như xưa: mắt phượng sắc sảo, sống mũi cao thẳng, gương mặt tuấn mỹ không chút khuyết điểm. Nhưng khí chất của anh dường như càng thêm lạnh lùng, cứng rắn, đôi mắt màu lưu ly nhìn cô không chút cảm xúc, như thể mọi thứ trên đời đều chẳng thể khiến anh dao động.

Có lẽ vừa xuống máy bay, anh đến thẳng đây, trên tay còn cầm một bó hồng đỏ rực – thứ chẳng hợp chút nào với khí chất băng giá của anh. Nhưng chính bó hoa ấy lại làm dịu đi phần nào vẻ uy nghiêm, khiến anh trông gần gũi hơn đôi chút.

Thấy cô không sao, Diệp Thù Yến không nói thêm, chỉ quay sang lấy một chiếc hộp từ trợ lý, đưa cùng bó hoa cho cô: “Quà.”

Anh liếc đồng hồ: “Tôi lên sửa soạn. Một tiếng nữa xuống đón em.”

“Được,” Đường Noãn gật đầu, ánh mắt sáng lên.

Đóng cửa lại, cô mở hộp quà, bên trong là đôi khuyên tai ngọc xanh lấp lánh, tinh xảo đến từng chi tiết. Tâm trạng cô lập tức phấn chấn. Cô thích sự chu toàn của Diệp Thù Yến – luôn đúng mực, luôn giữ lời.

Điện thoại rung lên liên tục. Một tin nhắn trong nhóm “Liên minh những ông bố lo lắng” thu hút sự chú ý của cô. Ai đó đăng ảnh Diệp Thù Yến bước ra từ sân bay, gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ phong trần: [Một giờ trước, Diệp thiếu gia đã về!]

Bình luận bên dưới sôi nổi:

[Vội vã thế này, chắc chắn là gấp về dự tiệc sinh nhật của Giang Miểu!]

[Phong trần mệt mỏi, đúng kiểu gấp gáp vì người trong lòng!]

Đường Noãn suýt phì cười. Vội vã? Gấp gáp? Diệp Thù Yến mà cô biết từ trước đến nay chỉ có một trạng thái: ung dung, lạnh lùng, như thể cả thế giới nằm trong tay anh. Từ bao giờ anh có dáng vẻ “phong trần mệt mỏi” chứ?

Nhưng đám người trong nhóm chẳng biết điều đó, tiếp tục bàn tán rôm rả. Có kẻ còn @ cô, bóng gió hỏi Diệp Thù Yến giờ đang ở đâu. Rõ ràng, tâm điểm của tiệc sinh nhật này không còn là sự sủng ái dành cho Giang Miểu, mà là drama tình cảm giữa cô, Diệp Thù Yến và “công chúa nhà họ Giang”.

Nếu không phải chính mình là người trong cuộc, Đường Noãn có lẽ cũng sẽ hùa theo hóng kịch. Dù sao, một người như Diệp Thù Yến yêu đương là chuyện hiếm có “‘cây vạn tuế nở hoa”. Cô cũng tò mò không biết anh khi yêu sẽ thế nào.

Đáng tiếc, hôm nay cô là kẻ bị đem ra làm trò cười, bị ép làm bia đỡ đạn cho Giang Miểu. Tâm trạng cô chẳng thể vui nổi.

Vì mải nhìn điện thoại, cô không để ý bước chân, lại suýt trẹo gót. Thợ trang điểm lo lắng hỏi: “Cô Đường, giày có vấn đề gì không? Có cần đổi đôi khác không?”

Đường Noãn lướt qua những lời mỉa mai trong nhóm, rồi nhớ lại cánh tay rắn chắc vừa đỡ mình, ánh mắt híp lại đầy ý vị: “Không cần, cứ đôi này.”

Cô mỉm cười, giọng điệu bình thản nhưng đầy quyết tâm. Người khác muốn giẫm tôi xuống? Không có cửa đâu.