Một trợ lý đạo diễn vừa xoa tay vừa nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Trương, nếu thật sự không nghĩ ra thành ngữ thì có thể bỏ qua, hơn nữa quý này của chúng ta chẳng phải cũng đang cố tái hiện lại thành công của quý đầu tiên sao?”
Thấy ánh mắt bất mãn của đạo diễn Trương quét tới, anh ta vội vàng sửa lời: “Không, ý tôi là lần này cũng không hoàn toàn là sao chép. Dù gì nhà đầu tư quý này cũng là người có máu mặt, ông cũng đâu dám đυ.ng vào người đó mà.”
Thật ra, mùa thứ ba này suýt chút nữa không đủ kinh phí để khởi động.
Cũng may chính nhà đầu tư chủ động tìm đến tài trợ, nên đừng nói là không dám động đến, bây giờ cả đoàn còn phải cung phụng người đó như cung phụng Phật sống.
Đạo diễn thì đối với khách mời niềm nở hết mực, thái độ phục vụ không khác gì tiếp đãi đại lão nhưng nói gì thì nói, cả đoàn đều ngầm hiểu, show này khả năng cao vẫn sẽ chết yểu.
Lý Hách chỉ biết bất lực lắc đầu, trong đầu đã mường tượng ra cảnh rating tệ hại đến mức không nỡ nhìn.
“Anh thì biết gì.”
Trương Minh nhếch môi, giơ danh sách khách mời lắc lắc, vẻ mặt đắc ý.
“Lần này toàn là mấy tổng tài bá đạo, được nuông chiều từ bé, sống trong nhung lụa. Khi bị ép trải nghiệm các nghề bình dân, thể nào cũng khó chịu ra mặt. Chính cái thái độ đó mới là thứ câu view.”
Nói thì nghe cao siêu, chứ thật ra cũng chỉ là đang cố tái diễn hiệu ứng tranh cãi của quý đầu tiên, lấy thị phi để tạo tiếng vang.
“Đạo diễn Trương đúng là cao tay, chắc chắn chúng ta sắp trở lại thời hoàng kim của mùa đầu.”
Lý Hách nhịn lại những lời định buông ra, đành hùa theo cho yên chuyện. Biết đạo diễn tính tình chi li, nói thêm nữa cũng chỉ chuốc họa.
Trương Minh nghe thế thì hả hê ra mặt, cằm ngẩng cao thêm vài phân.
Hôm nay là ngày chương trình chính thức phát sóng. Cả đoàn đang khẩn trương chạy nước rút, kiểm tra lần cuối trước giờ lên sóng.
Giữa không khí tất bật, một nhân viên mặt mày tái mét hớt hải chạy đến chỗ đạo diễn Trương, vừa chạy vừa liên tục xua tay.
Trương Minh nhìn điệu bộ nửa nói nửa ra dấu của anh ta, bực mình vỗ mạnh vào cánh tay anh ta: “Ngày vui thế này mà cậu cứ xua tay, bớt xúi quẩy! Nói tiếng người đi!”
“Còn xúi quẩy hơn nữa cơ.”
Vương Thiên vừa thở dốc vừa đáp: “Một trong các khách mời gặp tai nạn giao thông, nghiêm trọng đến mức nhập viện rồi. Hôm nay chắc chắn không đến được.”