Say Trong Lòng Mỹ Nhân

Chương 8

Thϊếp thất xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, một ả có chút nhan sắc tiến lên nắm lấy cổ tay Ngụy Minh Ngọc, bóp bóp, thấy Ngụy Minh Ngọc không có phản ứng, kinh hãi nói: "Lão thái thái, không ổn rồi, Ngụy tỷ tỷ nguy rồi."

"Ngươi nói năng xằng bậy!" Lão thái thái lúc này cũng chẳng còn giữ thể diện nữa, buột miệng mắng chửi.

"Diêm ma ma?"

Diêm ma ma là thị nữ thân cận của lão thái thái, đẩy cửa bước vào: "Lão thái thái?"

"Gọi người lôi con tiện tỳ đó ra ngoài."

Một thϊếp thất của Hầu phủ, một khi không được chủ tử coi trọng thì còn không bằng một con chó con mèo. Diêm ma ma ra lệnh một tiếng, ả thϊếp thất trẻ tuổi kia khóc lóc thảm thiết bị lôi ra ngoài.

Ả ta vừa khóc vừa kêu Hầu gia cứu, nhưng Hầu gia còn chẳng thèm liếc nhìn ả lấy một cái.

Từ trong phòng lão thái thái lôi ra một thϊếp thất, đám người lắm chuyện kia chắc chắn sẽ không bàn tán lung tung nữa.

Lão thái thái bảo Diêm ma ma gọi nha hoàn bên cạnh Ngụy Minh Ngọc vào.

Thu An và Xuân Yến nhìn Ngụy Minh Ngọc tóc tai rối bời, sắc mặt trắng bệch, mắt lập tức đỏ hoe, tuy không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nhưng vừa nhìn đã biết cô nương nhà mình bị ức hϊếp!

Cô nương nhà các nàng cũng được nuôi nấng như ngọc như vàng, vậy mà ở Hầu phủ lại bị đối xử như vậy.

Tóc Ngụy Minh Ngọc bị cắt mất gần hết, một cây trâm cài không giữ được. Diêm ma ma lấy một chiếc trâm năm cánh trong hộp trang sức của lão thái thái mới miễn cưỡng giữ được búi tóc.

Ngụy Minh Ngọc mặt trắng bệch, ngồi trên ghế như một con rối, có vẻ như bị dọa sợ không nhẹ.

Lão thái thái được người dìu đến trước mặt Ngụy Minh Ngọc, sờ lên mặt nàng, nói: "Được rồi, Hồng nhi cũng là nhất thời nóng giận. Con ngoan, con đừng chấp nhặt với đứa trẻ hỗn láo đó, lát nữa ta sẽ dạy dỗ nó, thay con xả giận. Con về nghỉ ngơi trước đi!"

Thẩm Hồng An nhíu mày: "Tổ mẫu, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Ngụy thị hôm nay không bị trừng phạt thì không đủ để răn đe."

Lão thái thái nổi giận: "Con muốn thế nào?"

Thẩm Hồng An: "Ngụy thị giao nộp chìa khóa và sổ sách. Cấm túc ba tháng."

"Hồng An, con biết cái gì?" Đại phu nhân tức giận nói.

Đại phu nhân tức đến mức muốn tát con trai thêm một cái nữa, tình cảnh của Hầu phủ nó không biết sao? Lỗ hổng lớn như vậy đều là do Ngụy Minh Ngọc bù đắp, bây giờ không cho nàng ta quản lý nữa, sau này sống thế nào? Trên dưới mấy trăm miệng ăn, bà lấy đâu ra bạc?

Đứa con trai này từ nhỏ đã được nuông chiều, không có chút trách nhiệm nào, chẳng lẽ hắn ta không biết nỗi khổ của bà sao?

Thẩm Hồng An đương nhiên biết tình cảnh của gia đình, cũng biết tại sao tổ mẫu và mẫu thân lại coi trọng Ngụy Minh Ngọc.

Nhưng thể diện của hắn ta không thể bị Ngụy Minh Ngọc làm mất. Chuyện Ngụy Minh Ngọc giúp nhà họ Thẩm vượt qua khó khăn khiến Thẩm Hồng An cả đời không ngẩng mặt lên được, nhưng là người phụ thuộc vào hắn ta, Ngụy Minh Ngọc không những không giữ thể diện mà còn ngang nhiên chống đối hắn ta, lấy chuyện Lữ Khâm Dung mang thai ra uy hϊếp. Chẳng phải là vì nàng có của hồi môn hậu hĩnh và tài kinh doanh hay sao?

Hắn, Thẩm Hồng An, sẽ không để yên cho nàng.

Thẩm Hồng An lạnh lùng nói: "Ngụy thị về làm dâu Hầu phủ nhiều năm mà không có con nối dõi, lại còn nói năng mạo phạm, từ hôm nay cấm túc ở Minh Nguyệt Hiên ba tháng. Lập tức sửa gia phả, Lữ thị có công sinh con cho Thẩm gia, hiền lương thục đức, nên có thể đảm nhiệm vị trí chính thất của Trấn Viễn Hầu phủ ta, Thẩm Tử Phùng là đích trưởng tử. Toàn bộ quyền quản lý nhà cửa giao cho Lữ thị."