Say Trong Lòng Mỹ Nhân

Chương 7

Trong chế độ đa thê, hôn nhân một chồng nhiều vợ, bình thê cũng chỉ là thϊếp, giống như thϊếp thất, không được pháp luật bảo vệ và công nhận, không thể xuất hiện trong các dịp lễ chính thức.

Những năm nay, cũng bởi vì Thẩm Hồng An không có nhà, Ngụy Minh Ngọc lại hết lòng vì nhà họ Thẩm. Nhưng lão thái thái vẫn luôn lo lắng, nhà họ Thẩm không thể thiếu Ngụy Minh Ngọc.

Lão thái thái cũng không hiểu nổi Ngụy Minh Ngọc. Nàng chẳng lẽ không nghĩ đến tình cảnh của mình sao?

Nhưng lời này lão thái thái không thể nói thẳng trước mặt nhiều người như vậy.

Ngụy Minh Ngọc đương nhiên biết rõ nguy hiểm, nhưng tiền tài so với mạng sống của nàng và cả Ngụy gia thì có đáng là gì?

Hôm nay, dù thế nào nàng cũng phải làm được hai việc, một là xác định chuyện Lữ Khâm Dung làm đích mẫu, hai là chọc giận Thẩm Hồng An, khiến hắn ta càng chán ghét nàng hơn, vĩnh viễn không bước chân vào Minh Nguyệt Hiên nữa.

Kiếp trước, Ngụy Minh Ngọc ngu ngốc một lòng muốn cứu vớt Hầu phủ Trấn Viễn, một lòng muốn nâng đỡ Thẩm Hồng An, nhưng kết cục lại là chết trẻ, làm áo cưới cho người khác.

Kiếp này, thay vì giúp hắn ta bay cao, chi bằng tự mình làm giàu, kiếm thật nhiều vàng bạc châu báu.

Thẩm Hồng An cười lạnh: "Sao nàng biết trong cung sắp triệu ta dẫn gia quyến vào cung? Ngụy Minh Ngọc, ta thấy nàng là chán sống rồi, ngay cả loại chuyện này mà nàng cũng dám bịa đặt?"

Ngụy Minh Ngọc nói: "Hầu gia, ngài đã tĩnh dưỡng nửa năm rồi, cũng nên vào cung diện kiến Hoàng thượng rồi. Chuyện Lữ thị mang thai nếu lọt vào tai nương nương, Hầu gia đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

Lời này của Ngụy Minh Ngọc rõ ràng là đang nói, Thẩm Hồng An giả vờ dưỡng thương, nếu không thì sao Lữ Khâm Dung lại có thể mang thai? Đây là tội khi quân!

Lữ Khâm Dung lập tức đứng phắt dậy, giận dữ chỉ vào Ngụy Minh Ngọc: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta khi nào thì mang thai?"

Ngụy Minh Ngọc mím môi cười: "Tỷ tỷ đừng kích động, cẩn thận động thai khí. Chẳng lẽ tỷ quên rồi sao, mỗi bữa cơm, mỗi bát yến sào tỷ tỷ ăn đều là do bạc của ta mua, tỷ nghĩ chuyện này có thể giấu được ta sao? Đêm qua không phải Phùng nhi xảy ra chuyện, mà là cái thai trong bụng tỷ đấy!"

Sắc mặt Thẩm Hồng An đã không thể nào khó coi hơn, hắn ta đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi, "xoẹt" một tiếng, rút thanh kiếm sắc bén trên giá kiếm chĩa thẳng vào Ngụy Minh Ngọc.

"Ả đàn bà độc ác!"

Ngụy Minh Ngọc bỗng nhiên trợn to mắt!

Nàng có phải đã chọc giận hắn ta quá rồi không?

"Phu quân!"

"Hồng nhi?"

"Con ơi..."

"Keng" một tiếng, kim loại va chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn tan. Thanh kiếm trong tay Thẩm Hồng An bị hất lên cao, do quán tính, mũi kiếm lệch sang một bên, "xoẹt" một tiếng cắt đứt búi tóc của Ngụy Minh Ngọc, mái tóc đen nhánh của nàng lập tức bay lên, rồi xõa xuống.

Tiếng hét kinh hãi đột ngột im bặt, thanh kiếm trong tay Thẩm Hồng An đã nằm trong tay Thẩm Lăng Triệt, "cạch" một tiếng, kiếm đã tra vào vỏ.

Sắc mặt Ngụy Minh Ngọc trắng bệch, môi tím tái, mắt đờ đẫn.

Sao nàng lại không sợ chết chứ!

Đã chết một lần, làm quỷ hồn vất vưởng mười năm, được sống lại lần nữa đã khó khăn lắm rồi, sao nàng có thể chết như vậy được!

Lão thái thái hai chân bủn rủn, ngã ngồi xuống trường kỷ.

Đại phu nhân tiến lên tát con trai một cái: "Con điên rồi sao?"

Lão thái thái chỉ vào một thϊếp thất của Thẩm Hồng An, mắng: "Các ngươi đều là người chết sao? Còn không mau đi xem Minh Ngọc thế nào?"