Thì ra đây là một cuốn truyện kiểu sảng văn, nơi nam chính không ngừng thăng cấp, mà nhân vật chính lại chính là Long Ngạo Thiên.
Câu chuyện mở đầu bằng một hồi ức buồn. Cố Chấp mất trí nhớ, lưu lạc đến một ngôi làng hẻo lánh trong núi. Trước khi ân nhân cứu mạng qua đời, ông ta đã sắp xếp cho hắn cưới một ca nhi quê mùa, thô kệch. Cũng may Cố Chấp là người dũng cảm, đầu óc sắc bén, ra trận không ngừng lập công, đến mức được mọi người gọi là Diêm Vương sống. Sau này, hắn lấy lại trí nhớ, trở về Hầu phủ, rồi nhanh chóng trở thành Nhϊếp Chính Vương nắm giữ quyền lực trong tay.
Một người như thế, sao có thể cam tâm gắn bó cả đời với một ca nhi nhà quê? Trong nguyên tác, ca nhi kia ham hư vinh, tính tình lại gian xảo. Vừa nghe tin nam chính tử trận, sống chết chưa rõ, đã lập tức trộm gả cho người khác.
Nào ngờ, ngay ngày hôm sau, nam chính trở về.
Cả thôn trở lên rối ren, ai nấy đều lo lắng. Mãi đến khi nam chính thực sự xuất hiện, mới thấy ca nhi kia đang khóc lóc, cãi cọ với dân làng, ra sức quyến rũ hắn quay về.
Long Ngạo Thiên làm sao có thể tha thứ cho kẻ phản bội. Hắn lập tức sai người tống ca nhi kia vào ngục, để mặc cho lũ chuột gặm cắn cậu ta suốt đêm cho đến chết.
Ca nhi ấy tồn tại chỉ để làm hai việc, một là trở thành cú tát vào mặt kẻ phản bội, khẳng định chân lý ai dám chọc giận Long Ngạo Thiên đều phải chết.
Hai là khi chôn xác cậu, họ vô tình đào trúng nơi giấu binh khí của phe Thái tử, từ đó mở đường cho cuộc phản công triều đình sau này.
Sáng nay tỉnh dậy, Khương Tuyết Thanh nghĩ rất lâu. Tuy rất mong mình là nhân vật chính, nhưng nhìn kiểu gì cũng chỉ giống cái xác xui xẻo kia.
Sau một năm sống nhờ bánh bắp khô, chẳng lẽ bây giờ cậu phải chờ đến ngày bị chuột gặm xác?
Không đời nào!
Khương Tuyết Thanh lập tức thu xếp, tranh thủ lúc chồng còn mê man, liền giả vờ ra bờ sông giặt giũ. Trong nguyên tác, hình như con đường này là nơi nam chính sẽ đi ngang qua.
Giờ đây, cậu chỉ còn một con đường sống, chính là đặt cược vào bí mật giấu binh của phe Thái tử. Long Ngạo Thiên là người luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Lần trở lại ngôi làng nhỏ này, phần lớn cũng chính là vì chuyện ấy. Nếu cậu có thể ra tay trợ giúp đúng lúc, chưa biết chừng hắn sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện cậu đã tái giá. Khi đó, cậu có thể mượn danh tiếng của hắn để rời khỏi nơi heo hút này, mở một quán ăn nhỏ, sống an nhàn dưới cái bóng tướng quân.
Còn chuyện có nên tái giá lần nữa hay không thì cậu vẫn chưa nghĩ đến.
Dù sao thì Long Ngạo Thiên cũng không thể nào để mắt đến một ca nhi thanh danh đã không còn nguyên vẹn như cậu. Chỉ cần đọc qua nguyên tác là hiểu, quanh hắn đầy rẫy hiểm họa, từ những tranh đấu chốn triều đình cho đến các thiếu nữ xinh đẹp vây quanh như ong bướm. Nam chính tuyệt đối sẽ không vì cậu mà che chở, bảo vệ. Còn nếu cậu ngốc nghếch gả vào đó, sớm muộn cũng mất mạng trong lặng lẽ.
Huống chi, Long Ngạo Thiên là người bẩm sinh mạnh mẽ, trong truyện dù mở rộng hậu cung đến đâu thì hắn vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Nếu gả cho đồ tể, ít ra còn có thể dùng chút mưu mẹo mà giữ mình. Còn nếu gả cho kẻ như hắn, quả thật là không có đường sống.
Nói đi cũng phải nói lại, làm vợ đồ tể e là dễ sống hơn nhiều.
Mà giờ này nam chính chắc cũng sắp đến rồi.