Ngày hè, trong một khe núi sâu.
Sau bữa trưa, Khương Tuyết Thanh mặc chiếc áo ngắn màu xanh nhạt, tay ôm rổ quần áo, chậm rãi bước dọc con đường nhỏ trong thôn. Cậu đang rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn khe khẽ hát một khúc ca không ai nghe rõ lời. Tiếng hát ấy như có sức hút kỳ lạ, khiến chim chóc trên cành ríu rít bay tới, vờn quanh cậu không rời.
Khương Tuyết Thanh là góa phụ duy nhất trong thôn.
Từ ngày chồng cậu hy sinh ngoài chiến trường, người trong thôn liền bắt đầu để mắt đến cậu. Mỗi ngày đều có không ít nam nhân tìm cớ đến gần làm quen, nhưng Khương Tuyết Thanh chỉ mải làm việc, không mấy để tâm. Thế mà hôm nay, cậu lại có chút khác. Bởi vì hôm qua, cậu đã tái giá.
Trên đường đi, người quen và cả người lạ trong thôn đều nhiệt tình chào hỏi. Lưu ca nhi nhà bên còn cố tình đổi cách xưng hô từ “tiểu quả phụ” thành “Khương ca nhi”. Cậu khẽ mỉm cười, gật đầu đáp lại từng người, rồi rẽ vào lối nhỏ, đi xuống bờ sông giặt giũ.
Dòng nước mát lạnh như xua tan cái nắng oi ả của ngày hè. Cảnh vật xung quanh xanh mướt, mặt sông lấp lánh ánh sáng. Trước mắt là thác nước nhỏ đang tung bọt trắng xóa, hơi nước lất phất bay qua, nhẹ nhàng thấm lên làn da, khiến Khương Tuyết Thanh cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cậu cúi người, vung chày đập lên chiếc áo. Tiếng “bộp bộp” vang vọng giữa không gian vắng lặng. Nước bắn lấm tấm lên người, nhưng ánh mắt cậu lại chẳng đặt ở quần áo, mà thường xuyên hướng về phía xa, gương mặt thoáng vẻ mơ màng.
Nam chính bao giờ mới trở lại?
Đã tròn một năm kể từ ngày cậu xuyên vào thế giới này. Khi đó, cậu vẫn là một sinh viên sống vô lo vô nghĩ, vừa từ chối hai công ty lớn để ở lại ký túc xá ăn món bánh kem yêu thích. Thế mà chỉ trong nháy mắt, cậu đã hóa thành Khương ca nhi ở vùng quê hẻo lánh này. Trùng hợp là cả tên họ lẫn dung mạo của cậu đều giống hệt nguyên chủ.
Ban đầu, cậu nghĩ: [Biết đâu mình là nhân vật chính trong một câu chuyện vươn lên từ nghịch cảnh, tay cầm kịch bản làm ruộng.]
Nhưng không, ở nơi này, ca nhi không được ra đồng, không được lộ mặt, càng không thể phát huy tay nghề nấu nướng. Mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh bắp khô, đến mức người gầy đi một vòng lớn.
Chưa hết, một kẻ thẳng nam sắt thép như cậu lại bị ép cưới tới hai lần. Hôm qua là ngày cậu tái giá, vì quá thèm thịt, cậu kiên quyết từ chối những thiếu niên si tình khác, chọn gả cho một tên đồ tể trong thôn.
Tối qua, cậu chuốc rượu cho chồng mới đến say mèm, rồi để mặc hắn ngủ lăn quay. Còn cậu thì hồn như lìa khỏi xác mà ăn liền ba đĩa thịt luộc, một khay chân giò nướng và hai chiếc đùi gà. Ăn đến no căng bụng, cậu mới cảm thấy cuối cùng mình thật sự sống lại rồi.
Về phần người chồng đã chết năm ngoái, cũng là vì nhà hắn có nhiều thịt mà cậu chọn cưới.
Ấn tượng sâu sắc nhất cậu nhớ về hắn chính là khả năng săn bắn, dưới mái hiên treo đầy thịt khô thơm lừng, trong nhà thì sạch sẽ, gọn gàng. Kho gạo và hầm đều chất đầy gạo trắng, bột mịn và thịt bò. Tuy chồng mới là người gϊếŧ heo, nhưng lượng thịt trong nhà vẫn chẳng thể so với người chồng trước kia.
Chồng cũ của cậu chưa kịp động phòng đã bị bắt ra chiến trường, chẳng bao lâu sau tin tử trận liền truyền về. Hai người chưa từng gặp mặt, nên Khương Tuyết Thanh cũng không mấy bận tâm hắn. Cậu từng nghĩ cuộc đời mình sẽ lặng lẽ trôi qua trong ngôi làng nhỏ bé này. Nào ngờ, đêm qua, số phận ấy lại âm thầm đổi hướng.
Thế giới này, quả nhiên chẳng hề đơn giản.