Tác Giả: |
Thanh Cơ Lệnh
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-16 12:44:49 |
Lượt Xem: |
2.9K |
Quản Lý: |
Nguyệt Hạ
|
Số phận cậu đúng là khổ đến tận cùng. Vừa mở mắt đã xuyên thành một ca nhi xinh đẹp nơi thôn quê hẻo lánh. Đêm tân hôn, chồng cậu bị bắt ra chiến trường, chẳng bao lâu sau liền truyền về tin tử trận. Cậu lập tức bị nhà mẹ đẻ ép tái giá, mà lần này, đối tượng lại là một tên đồ tể gϊếŧ heo.
Tưởng rằng cả đời chỉ có thể cam chịu sống như vậy, ai ngờ cậu lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, thế giới này chính là một quyển sảng văn tên "Long Ngạo Thiên", xoay quanh nam chính bá đạo. Nam chính – Cố Chấp – vì mất trí nhớ mà lưu lạc đến vùng núi, sau đó bị ép cưới một ca nhi quê mùa. May mắn thay, hắn là kẻ mạnh mẽ, hắn từ đáy xã hội từng bước leo lêи đỉиɦ cao quyền lực, cuối cùng trở thành Nhϊếp Chính Vương nắm thiên hạ trong tay.
Một người xuất sắc như vậy, đương nhiên sẽ không thật lòng với ca nhi quê mùa như cậu. Trong truyện, hậu cung của nam chính trải dài khắp thiên hạ, còn ca nhi kia, vì ham danh lợi mà tái giá, cuối cùng bị tống vào ngục và bị chuột cắn đến chết.
Tỉnh lại, Khương Tuyết Thanh phát hiện mình đã tái giá, mà Cố Chấp, nam chính trong "Long Ngạo Thiên" cũng vừa trở về.
Khương Tuyết Thanh vừa hồi hộp vừa háo hức, thầm nghĩ: [Chỉ cần bản thân giúp hắn hoàn thành vài tình tiết quan trọng trong cốt truyện, lập chút công chuộc tội, thì làm một người hầu thôi cũng chẳng sao.]
Nào ngờ nam chính này đúng chuẩn ngựa giống trong truyền thuyết, gặp ai cũng có thể thích.
Mới chạm mặt lần đầu, tiểu đệ nhà cậu còn chưa kịp làm gì thì hắn đã bị cưới về làm vợ. Khương Tuyết Thanh tức đến phát khóc, cậu thề sẽ làm loạn tới khi Cố Chấp tự mình đá cậu ra khỏi phủ!
Cố Chấp từ nhỏ đã lạnh lùng, nghiêm nghị, gương mặt tuấn mỹ như ngọc. Trong kinh thành có không biết bao nhiêu ca nhi theo đuổi hắn, mà hắn lại chẳng thèm liếc mắt đến họ. Trên chiến trường, hắn được gọi là Ngọc Diện Diêm Vương, ra tay tàn độc, khiến quân địch chỉ nghe danh thôi cũng đã kinh hồn bạt vía.
Ấy vậy mà, có một lần duy nhất hắn phá lệ mang một ca nhi từng tái giá về làm người nhà.
Cố Chấp luôn cho rằng bản thân rất lý trí. Hắn không yêu ai hết. Hắn chỉ cần một danh nghĩa, một cái cớ để làm bia đỡ đạn. Ca nhi kia, đối với hắn, chẳng qua chỉ là vật trang trí trong phủ.
Nhưng ca nhi ấy vừa xinh đẹp lại vừa yểu điệu. Hễ chạm vào việc là sợ: sợ bẩn, sợ đau, sợ chết. Ăn uống thì kén chọn, lại hay bắt nạt kẻ khác. Mỗi lần khóc là nước mắt ngắn dài như hoa lê trong mưa, khiến người ta mềm lòng không nỡ nặng lời.
Tướng quân mặt lạnh ban đầu còn nhẫn nại, về sau lại tự mình đút cơm, thay đồ cho cậu, thậm chí phong cậu làm vợ chính thức lúc nào không hay.
Đến khi nhận ra tình cảm thật sự trong lòng, thì đã quá muộn rồi.
Cả thiên hạ đều cho rằng Khương Tuyết Thanh chỉ là công cụ để hắn lợi dụng. Còn hắn lại bắt đầu hối hận.
Khương Tuyết Thanh cố gắng sống từng ngày, cuối cùng cũng chờ đến lúc nam chính đăng cơ làm Nhϊếp Chính Vương. Vừa đúng hôm ấy, cậu lập tức để lại một tờ hưu thư, gom chăn gối vừa đi vừa cười, lén lút rời khỏi phủ.
Mọi chuyện đã thành công, đâu còn cần uy hϊếp gì nữa? Cậu rốt cuộc cũng được tự do rồi!
Nào ngờ thuyền nhỏ mới cập bến Giang Nam liền bị lật.
Khương Tuyết Thanh chật vật bò lên từ trong nước, liền thấy Cố Chấp mặc áo bào, giống như bao lần trước, quỳ gối bên cạnh cậu. Đôi mắt đỏ hoe đầy kìm nén, ánh nhìn kiên định, giọng nói khàn đặc run rẩy:
“Thanh Thanh… phải làm sao em mới chịu tin ta thật lòng yêu em?”
Hả?
Khương Tuyết Thanh vội cười gượng, xua tay lia lịa. Nam chính này diễn hơi sâu rồi đó. Lừa người thôi thì được, đừng tự lừa chính mình nữa.
Long Ngạo Thiên mà cũng biết yêu thật à?
.