Tần Vũ mỉm cười xin lỗi: “Vất vả cho cô rồi.”
Bạch Ức nghiến răng: “Được góp phần cho y học phát triển, tôi thấy vinh hạnh… không vất vả.”
Tần Vũ bật cười: “Tư tưởng giác ngộ cao, rất tốt.”
“Giờ tôi sẽ tiêm một mũi và kê thêm ít thuốc. Nếu tình hình không cải thiện, cô phải nhập viện theo dõi.”
“Về sau đừng chơi quá đà nữa, với lại — trong ba tháng tới, tuyệt đối không được tiếp xúc với Omega.”
“Người trẻ thì tò mò là chuyện dễ hiểu, nhưng nhớ nói với Omega của cô một tiếng: Tuyến thể của Alpha không phải muốn cắn là cắn. Nếu nghiêm trọng hơn, có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.”
“Hiện giờ chỉ là ba tháng không tiết tin tức tố, lần sau... có khi là vĩnh viễn.”
Nói đến đây, Tần Vũ còn không quên đùa cợt: “Có một Omega nóng bỏng đến vậy, đúng là không biết nên chúc mừng cô hay thương cảm đây.”
Bạch Ức — người từng đối mặt với ba “quái vật” nhà họ Bạch mà sắc mặt không đổi — từ lúc bước vào phòng khám đến lúc lấy thuốc rời bệnh viện, mặt cô vẫn đỏ bừng như tôm luộc.
May mà… sau này cô sẽ không đến với Tần Dạ. Nếu không, cứ nghĩ đến việc phải đối mặt với Tần Vũ là thấy xấu hổ muốn chết rồi.
Cái chị gái kia đúng là quá hung dữ, suýt thì cắn hỏng cô luôn…
Bạch Ức điều chỉnh lại cảm xúc, cầm theo căn cước công dân, tìm một khách sạn gần đó để thuê phòng.
Cả đêm qua gần như không ngủ, mệt nhoài cả thể xác lẫn tinh thần. Sau khi dùng thuốc, cơn đau sau gáy vừa dịu xuống, cô liền chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ ấy lại chẳng yên ổn gì. Cô liên tục mơ — lúc thì mơ thấy mình đã quay trở về thế giới cũ, lúc thì mơ thấy chị gái hung dữ kia tìm đến bắt cô "chịu trách nhiệm".
Vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, cảnh sát đã gõ cửa phòng.
Lão già họ Hoàng vẫn chạy đi báo án thật.
Nhưng Bạch Ức đâu có làm gì sai. Cô bình thản bước ra khỏi đồn cảnh sát, thậm chí còn lấy lại được điện thoại của nguyên chủ từ tay Bạch Dương.
Về khoản đánh người ấy, cô có kinh nghiệm rồi — toàn chọn đúng chỗ đau mà đánh, lại chẳng để lại mấy vết thương, hơn nữa bên kia cũng không có bằng chứng.
Còn chuyện sính lễ gì đó, tiền vốn đâu có qua tay cô.
Bạch Dương và Vương Phượng Kiều sau cùng buộc phải hoàn trả lại toàn bộ số tiền cho lão Hoàng, còn bị cảnh sát mắng cho một trận ra trò.
Lúc rời khỏi đồn, cha Bạch tức đến mức ngồi bệt luôn ra giữa đường, túm chặt lấy Bạch Ức, gào lên: “Đồ con gái bất hiếu! Mày muốn chọc tao tức chết có đúng không hả?!”
“Mày nhìn lại xem có nhà ai có đứa con gái như mày không?!”
Bạch Ức giãy không ra được ngay, thấy người xung quanh mỗi lúc một đông, toàn đứng hóng chuyện như xem hài, cô cũng chẳng buồn giữ thể diện nữa. Cô ngồi phịch xuống đất, hét lớn: “Còn ông thì sao? Đồ cha bất nhân! Ông định làm con gái ông tức chết đúng không?!”
“Ông nhìn lại xem, có ai làm cha mà như ông không? Đồ già mất nết!”
“Không kiếm nổi tiền nuôi con gái thì thôi đi, lại còn muốn bán con trả nợ cờ bạc?”
“Giờ tôi vất vả lắm mới phân hoá thành Alpha, ông lại đòi bắt tôi đi phẫu thuật chuyển giới?! Ông muốn tôi chết ông mới vừa lòng à?!”
“Tôi với em gái đều là con ông sinh ra, sao ông cứ thiên vị nó? Tôi rốt cuộc có phải con ruột của ông không?!”
Bạch Dương nói một câu, cô đáp lại mười câu. Cả hai ngồi xổm giữa phố, tay chân múa loạn, ăn vạ chẳng khác gì nhau.
Cuộc chiến giữa Bạch Ức và gia đình họ Bạch đúng là màn so độ "lật mặt" đỉnh cao — xem ai mới thật sự điên hơn ai.
Chẳng bao lâu, xung quanh đã vây đầy người xem náo nhiệt, chỉ trỏ bàn tán: “Trời ơi, trên đời sao lại có cha mẹ nhẫn tâm đến thế chứ?”
“Nhìn kỹ đi, cô gái kia xinh thế kia, rõ ràng không giống lão già đó tí nào. Tôi đề nghị làm xét nghiệm ADN gấp!”
Bạch Dương và Vương Phượng Kiều nghe vậy lập tức mặt mày tái mét, lúng túng bò dậy, tức tối buông một câu: “Con gái bất hiếu, mày cứ chờ đó cho tao!”
Hai người bọn họ thật sự không hiểu, tại sao đứa con gái luôn nhẫn nhục nghe lời ngày trước giờ lại như hóa thành người khác.
Bạch Ức cười nhạt, đáp lời: “Chờ thì chờ, ai sợ ai!”
Nếu không phải đúng lúc đó có cuộc gọi đến, cô còn muốn ở lại diễn tiếp với ba tên "cực phẩm" này thêm chút nữa cho dân tình xem đủ một vở bi hài kịch.
Là người trẻ thuộc thế hệ mới, cô vốn chẳng thèm nhún nhường mấy lão già thích chơi trò đạo đức giả này.
Thật ra, trước đây cô từng làm diễn viên quần chúng. Lần đó còn được đạo diễn nhắm cho vai nữ số hai cơ đấy. Chỉ tiếc là lúc ấy cô còn bận học văn hoá và học múa nên từ chối.
Bạch Ức không để ý, vở kịch ngoài đường kia đã bị người ta quay video lại. Và chỉ không lâu sau, video ấy sẽ đường hoàng lên thẳng hot search.
Ngay khi đang loay hoay nhận điện thoại, bên kia vang lên giọng nói quen thuộc: “Tiểu Bạch, hôm nay sao cậu không đi làm vậy?”