Yêu Đương Qua Mạng Thì Có Gì Sai?

Chương 4

Đang định nghiên cứu công năng của các nút khác, thì nghe thấy bác gái phía trước cất cao giọng: "¥#%, @%@¥¥%."

Qua màn hình ảo nửa trong suốt, có thể thấy cả bác gái và ông lão đều đang nhìn cậu.

Chúc Diễn vội tắt màn hình ảo, chạy chậm tới, cười chào hỏi: "Bác gái, ông cụ ạ."

Mặc kệ người ta có hiểu hay không.

Ông lão râu dài thấy cậu cười toe toét, cũng hiền hòa cười đáp lại: "¥@#, #¥@%@."

Chúc Diễn ngơ ngác nhìn ông.

Bác gái NPC: "¥@%#%."

Bà đưa tay ấn nhẹ đầu cậu xuống.

Chúc Diễn hiểu ra, vội vàng cúi gập người.

... Có phải là có nhiệm vụ không? Trong hướng dẫn đâu có thấy vụ này.

Ông lão vuốt bộ râu dài, cười gật đầu: "#%@#%¥."

Chúc Diễn không hiểu, chỉ đành cười ngây ngô theo.

Một giọng máy móc đột nhiên vang lên: [#%#, ¥¥%&, %¥&%&.]

Chúc Diễn sững sờ, ngơ ngác nhìn quanh.

Âm thanh từ đâu ra vậy?

Sao cả bác gái và ông lão đều không có phản ứng gì?

... À, chắc là âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

Nhắc nhở cái gì chứ? Cậu xem không hiểu, nghe cũng không hiểu aaaa!

Đang định mở giao diện nhiệm vụ ra xem, thì bác gái vỗ vai cậu, nói hai câu gì đó không hiểu rồi bỏ đi.

Còn ông lão thì vẫy tay với cậu.

Chúc Diễn tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Tới rồi!!

Trong hướng dẫn người chơi đều nói vậy, đi theo NPC vào nhà là có thể nhận được đồ!

Cậu vô cùng phấn khích, tung tăng đi theo ông lão vào sân nhỏ.

Vừa đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng trẻ con đồng thanh vọng ra từ trong phòng: "#¥#, @#¥%…"

Chúc Diễn: "...?"

Ông lão không dừng bước, đi đến căn nhà có tiếng nói, đứng ở cửa, cười tủm tỉm vẫy tay với cậu.

Chúc Diễn căng da đầu đi tới, khi đến cửa nhà thì chạm mắt với một đám nhóc tì búi tóc củ tỏi.

Cậu: "..."

Không phải như cậu nghĩ đấy chứ?

---

Đúng vậy.

Bị bắt ngồi sau một đám nhóc tì, Chúc Diễn khóc không ra nước mắt.

Ngoài đời thất học thì thôi đi, sao đến cả NPC trong game cũng chê cậu thất học vậy?

Ông lão đứng phía trên vừa vuốt râu vừa ung dung giảng bài, còn đám nhóc tì bên dưới gần như chẳng đứa nào nghiêm túc nghe giảng, tất cả đều nghển cổ nhìn Chúc Diễn, ríu rít bàn tán.

Chúc Diễn lướt qua hàng chữ NPC màu xanh lục trên đầu bọn trẻ, hai mắt nhìn vào hư không.

"Bốp", một cái thước gõ nhẹ lên trán cậu.

Chúc Diễn hoàn hồn.

Ông lão nghiêm mặt nhìn cậu, cây thước trong tay chỉ chỉ về phía trước.

Chúc Diễn: "..."

Thôi được rồi, cũng coi như trùng khớp với mong muốn ban đầu của cậu.