Thật ra trong mắt Thiển Thiển, những cốt truyện kiểu máu chó nhất vẫn luôn là kiểu tình tiết cũ rích xưa như trái đất, nhất là khi vai ác không giành được thành công.
Nữ chính sau này, thân phận môn đăng hộ đối kia, thực ra lại chính là người của gia đình mà Thiển Thiển đang xuyên tới, con gái của cha ruột Mộ Thiển Thiển. Nhưng điều đặc biệt là… cô ta không phải do cùng một người mẹ sinh ra.
Người mẹ ruột thân yêu của nữ chính thực chất lại chính là chị Tang, cô người hầu đang ôm cô hôm nay. Không một ai biết rằng, chị Tang lại chính là mối tình đầu của cha Mộ Thiển Thiển.
Năm xưa khi ông nội Mộ Thiển Thiển buộc cha cô phải cưới mẹ cô hiện tại, thì lúc đó chị Tang đó đã mang thai rồi. Cha Mộ thực ra cũng biết rõ chuyện đó.
Thế nên, ông ta mới luôn giữ chị Tang bên cạnh, chỉ là ngoài ông ra, không ai khác biết rõ thân phận thực sự của bà ấy.
Điều kỳ lạ chính là, khi Mộ Thiển Thiển vẫn còn tồn tại, người mẹ kia lại chẳng hề yêu thương con gái ruột của mình, ngược lại lại dành tình cảm đặc biệt cho Mộ Thiển Thiển.
Nếu không tận mắt chứng kiến Mộ Thiển Thiển là con ruột của người mẹ hiện tại, Thiển Thiển còn tưởng rằng lại là một vụ đổi con kiểu máu chó nữa cơ đấy.
Có lẽ đây chỉ là tình tiết phụ dùng để tăng thêm phần cay đắng cho cuộc đời nữ chính, kiểu như "mẹ ruột không yêu thương mình", để cuối cùng mẹ hối hận, nữ chính tha thứ, cả hai mẹ con đoàn tụ, gia đình hạnh phúc viên mãn đến cuối đời.
Mà trong toàn bộ câu chuyện ấy, người đáng thương nhất có lẽ chính là mẹ của Mộ Thiển Thiển. Sau khi lão gia nhà họ Mộ qua đời, cha Mộ vốn đã muốn ly hôn với mẹ cô, nay nghe tin con gái mất tích thì càng không chần chừ mà đưa đơn ly hôn ngay.
Ly hôn xong, mẹ Mộ Thiển Thiển cũng không tái giá. Mất con, bà chưa kịp hưởng tuổi già đã sớm rời khỏi nhân thế.
Tuy nhiên, ở phiên bản cốt truyện mà vai ác thành công thì lại khác. Dù Mộ Thiển Thiển vẫn rời khỏi thế gian, nhưng nhà họ Mộ bị cha cô liên lụy. Song, mẹ cô vẫn sống ổn. Tô Lâm Thâm luôn xem mẹ cô như chính mẹ ruột mà đối đãi, tận tình chăm sóc bà cho đến khi bà lìa đời.
Tô Lâm Thâm cả đời không lấy vợ. Có vẻ như anh ta thực sự rất yêu, rất yêu Mộ Thiển Thiển. Chính vì thế mới có thể làm đến mức ấy.
Ở phiên bản đầu tiên của câu chuyện, chí ít hai nhân vật chính vẫn có được một kết cục tốt đẹp. Nhưng ở phiên bản thứ hai, dường như chẳng ai có được kết cục hạnh phúc cả, ngay cả kẻ thắng cuộc là vai ác cũng phải cô độc suốt quãng đời còn lại.
Điều này khiến thế giới này ngập tràn năng lượng tiêu cực, và kết quả là...
Thiển Thiển chậm rãi thở dài, thốt lên một tiếng thở dài thật sâu. Cuộc đời này đúng là quá đỗi khó khăn.
Thống Tỷ vốn đang định lên tiếng giải thích, rằng thật ra có một vài sự thật trong câu chuyện không như cô nghĩ. Thế nhưng còn chưa kịp nói ra, Thiển Thiển đã lên tiếng trước:
"Thống Thống, có thể cho tôi xem ảnh của nam chính khi lớn lên không?"
Cô rất tò mò muốn biết dáng vẻ của nam chính, người có thể khiến Mộ Thiển Thiển mê đắm đến mức hồn xiêu phách lạc rốt cuộc là trông như thế nào?
Thống Tỷ: [...Chẳng phải tôi đã dặn rồi sao, khi không có việc gì thì đừng mơ tưởng tới nam chính?]
Thống Tỷ thật sự rất không tình nguyện, nhưng lại chẳng thể trái lệnh chủ nhân, đành bất đắc dĩ hiển thị ảnh của nam chính cho cô xem.
Thiển Thiển chỉ liếc nhìn một cái đã cảm thấy… đúng là không tệ. Nhưng không hiểu sao vẫn thấy thiếu thiếu gì đó, chẳng đến mức khiến người ta mê mẩn đến điên đảo như lời đồn.
Cô quên mất rằng ngoài ngoại hình, nam chính còn có hào quang chính diện bao quanh. Mà bản thân cô, là người bảo vệ cốt truyện, nên vốn không bị ảnh hưởng bởi thứ hào quang ấy.
Lúc này, Thống Tỷ như sực nhớ ra điều gì đó, bèn ghé sát tai cô thì thầm:
[Chủ nhân thân ái, cô có muốn xem thử ảnh vai ác khi trưởng thành không?]
Thiển Thiển im lặng. Cô thừa biết Thống Tỷ đang tính giở trò gì trong đầu. Nhưng mà… vai ác từ bé đã đẹp trai như thế, lớn lên chắc chắn cũng không thể kém cỏi được.
Thế nên cô gật đầu đồng ý.