Đến giờ nghỉ trưa, cuối cùng Thiển Thiển cũng có cơ hội một mình tiếp nhận toàn bộ cốt truyện của thế giới này và sắp xếp lại mọi thông tin cần thiết.
Chỉ là… sau khi xem xong, cô mới phát hiện ra một sự thật khiến bản thân hơi ngượng. Cậu nhóc Lâm Thâm lúc nãy căn bản không phải là nam chính. Một pha hiểu lầm tai hại, may mà chưa xảy ra chuyện gì lớn.
Ngay lúc ấy, Thống Tỷ tranh thủ lên tiếng nhắc nhở: [Chủ nhân thân mến, tuy tôi không rõ trong đầu cô đang toan tính gì, nhưng tốt nhất đừng có ý định gì với nam chính. Mục tiêu của cô là vai ác cơ mà!]
Vốn dĩ thế giới này đã hỗn loạn đến mức cần người của hệ thống đến giữ gìn. Nếu như nam chính không còn yêu nữ chính nữa mà quay sang để ý tới cô, vậy thì mọi thứ sẽ càng rối tinh rối mù. Đến lúc đó là thật sự "toang" luôn.
Thiển Thiển trả lời rất bình thản:
“Khụ khụ, được rồi mà, tôi hứa sẽ cố gắng không nảy sinh mấy ý nghĩ linh tinh với nam chính. Dù sao thì nam chính chắc chắn là trai đẹp rồi.”
Thống Tỷ chỉ hận không thể lắc mạnh cho cô tỉnh ra: [Cái gì mà cố gắng? Là tuyệt đối không được có ý nghĩ gì hết mới đúng!]
Thiển Thiển vẫn thản nhiên đáp:
“Nữ phụ thì phải giúp đỡ nam nữ chính tiến triển tình cảm chứ, có chút liên quan cũng là hợp lý mà.”
Hơn nữa, trong cốt truyện mà hệ thống cung cấp còn ghi rất rõ: Mộ Thiển Thiển, chính là thân thể hiện tại của cô, yêu nam chính đến mức không thể dứt ra được. Thế nên đối với những vai ác dù có quyền lực ngang ngửa nam chính, cô chẳng mảy may hứng thú. Kết quả là, người phản diện chính đã thay đổi, trở mặt hoàn toàn.
Nói đến vai ác, Thiển Thiển vẫn không thể hiểu nổi. Cậu nhóc ngoan ngoãn, lễ phép, nhìn mà muốn ôm kia làm sao mà về sau lại trở thành nhân vật phản diện lớn nhất chứ? Thật là vô lý.
Cốt truyện này cơ bản cũng chẳng khác mấy so với những bộ tiểu thuyết cẩu huyết mà cô từng đọc. Nam chính xuất thân danh môn vọng tộc, còn nữ chính thì chỉ là một cô gái bình thường, xuất thân đơn giản.
Cả hai gặp nhau nhờ cùng vào một trường đại học danh tiếng, rồi nảy sinh quan hệ. Diễn biến sau đó cũng không ngoài những tình tiết cũ rích như "bắt nạt bạn, rồi âm thầm thích bạn", "cứ thế yêu nhau qua lại", xen lẫn vài hiểu lầm đau đầu và dĩ nhiên không thể thiếu vai trò đẩy thuyền của nữ phụ.
Cuối cùng, dù có bao nhiêu sóng gió, nhờ sự "giúp sức" của nữ phụ, nam nữ chính vẫn sẽ về bên nhau.
Chỉ tiếc thân phận hiện tại của cô, Mộ Thiển Thiển, thì hơi thảm một chút. Từ nhỏ đã sống trong gia đình giàu có, được yêu chiều hết mực, đúng chuẩn kiểu con gái vàng trong nhà.
Không chỉ vậy, ông nội cô còn vì quá thương cháu nên trước lúc lâm chung đã sắp xếp sẵn đối tượng kết hôn trong tương lai. Nhưng Mộ Thiển Thiển lại không muốn vậy. Cô không thích những gì đã được sắp đặt, lại đi thích nam chính, người đột nhiên bước vào cuộc sống của cô như một ngọn lửa thu hút ánh nhìn.
Từ nhỏ đến lớn, Mộ Thiển Thiển muốn gì đều có, chưa từng chịu thiệt. Thế nên khi nam chính dần nảy sinh tình cảm với nữ chính mà lạnh nhạt với mình, cô không thể chấp nhận nổi.
Rõ ràng điều kiện của cô chẳng kém ai, vậy mà anh ấy lại chọn người khác thay vì mình.
Kết quả là cô bắt đầu dây dưa sai lầm, càng ngày càng rối, cuối cùng khi tỉnh ngộ thì cũng là lúc đau lòng nhất.
Sau đó, cô đã lựa chọn một cách cực đoan để rời khỏi thế giới này.
Cũng từ lúc ấy, Tô Lâm Thâm, cậu nhóc dễ thương ngày nào, trở thành người hoàn toàn khác. Cậu ta phát điên vì hận, quay sang trả thù nam chính.
Theo cốt truyện ban đầu, lẽ ra nam nữ chính sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, đánh bại kẻ phản diện. Thân phận của nữ chính cũng được công khai, phù hợp với địa vị nhà nam chính, cuối cùng được mẹ nam chính chấp nhận và sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng vì ở kiếp trước, Thiển Thiển chẳng hề can thiệp hay kiềm chế vai ác, để hắn tự do làm loạn. Kết quả là kẻ phản diện thắng, hành hạ nam nữ chính đến mức chẳng còn ra hình dạng gì, thế giới cũng vì vậy mà sụp đổ.
Ánh hào quang của nam nữ chính chẳng còn, cũng chẳng có cái gọi là cái kết hạnh phúc nữa.
Và cuối cùng, tất cả mọi rắc rối… đều đổ lên đầu người giữ gìn thế giới là cô.
Thống Tỷ: [Chuyện này vốn dĩ là lỗi của chủ nhân cơ mà!]