Nhà Trị Liệu Số 1 Thế Giới

Chương 4

Gã xui xẻo phá lên cười ha hả. Rõ ràng vừa nãy cả bọn đều nghe thấy cuộc nói chuyện giữa thiếu niên tóc đen và Cố Niệm, nên gã không nghĩ đối phương sẽ bỏ phiếu cho mình.

Cố Niệm cụp mắt xuống, như thể đã chấp nhận số phận.

Người phụ nữ tóc dài tặc lưỡi. Mới lôi kéo được một phiếu mà đã sắp toi rồi. Tuy nhiên, cô ta rõ ràng không mấy bận tâm, cũng chẳng có ý định lên tiếng giúp Cố Niệm.

Mọi người nhìn về phía thiếu niên tóc đen.

"Phiếu của tôi sẽ bỏ cho..." Giọng thiếu niên cao lên, ánh mắt nhìn về phía Cố Niệm. Thấy cô vẫn cúi đầu với vẻ mặt như đã chết, cậu ta thấy mất hứng, liền giơ tay chỉ: "Hắn!"

Người bị chỉ chính là gã xui xẻo vừa cười to ban nãy.

Thiếu niên tóc đen cất giọng không thiện cảm: "Ban nãy không phải còn đang cười sao? Cười tiếp đi!"

Muốn coi trò cười của người khác mà không nhìn lại xem mình có đủ mạng sống không!

Gã xui xẻo chửi thề một tiếng, lập tức bùng nổ tuôn ra một tràng chửi rủa.

Đúng lúc gã định ra tay thì ánh mắt của những người xung quanh đột nhiên đổ dồn về phía gã, nhìn chằm chằm không rời.

Bỏ phiếu là quy tắc đã thống nhất từ trước. Ai không tuân thủ quy tắc, chỉ có một con đường chết.

Gã xui xẻo im bặt.

Kết cục lúc này đã rõ ràng, người đầu tiên bị loại chính là gã xui xẻo. Cố Niệm cũng không làm gì khác thường, thuận theo tình thế bỏ phiếu cho gã.

Cô áy náy nói: "Xin lỗi, vì anh đã bị chọn rồi nên tôi chỉ có thể bỏ phiếu cho anh thôi."

Gã xui xẻo lặng lẽ đảo mắt.

"Nhưng mà." Cố Niệm lại lên tiếng, hơi ngượng ngùng nói: "Tôi là bác sĩ tâm thần, có thể cho tôi thử nói chuyện với anh ấy không? Biết đâu tôi có thể thuyết phục anh ấy tự nguyện rời đi?"

Thiếu niên tóc đen trợn tròn mắt: "Cô điên rồi à?"

Những người khác cũng nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần.

Được rồi, tuy họ vốn dĩ là sản phẩm của bệnh tâm thần, nhưng ai cũng khăng khăng cho rằng mình là một cá thể độc lập.

Vì vậy sau khi biết nghề nghiệp của Cố Niệm, họ cũng hiểu được phần nào.

Chỉ có gã xui xẻo là mừng rỡ khôn xiết: "Tôi đồng ý, tôi đồng ý! Để tôi nói chuyện với cô ấy đi. Cứ đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thế có nghĩa lý gì, biết đâu tôi sẽ bị cô ấy thuyết phục đấy!"

Có quy tắc ở đó, gã không thể ra tay lộ liễu được. Nhưng nếu có người chủ động dâng tới tận miệng thì không thể trách gã được nhỉ!

Hai bên đều đồng ý, những người khác cũng không nói gì thêm.

Chỉ có thiếu niên tóc đen lại hỏi Cố Niệm: "Cô thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Nói cho cô biết, ở đây không chỉ có mười một nhân cách đâu. Riêng tên đó đã gϊếŧ không dưới năm người rồi."

Nếu không phải vậy, làm sao họ có thể ngồi đây bỏ phiếu một cách bình tĩnh được, đó chẳng qua chỉ là kết quả của sự thỏa hiệp mà thôi.

Người cậu ta nói đến, đương nhiên là gã xui xẻo.

Cố Niệm mím môi, vẫn kiên trì với ý kiến của mình, khẳng định bản thân là người có đạo đức nghề nghiệp.

Thiếu niên tóc đen quay đầu đi, không nói gì nữa.

Cố Niệm và gã xui xẻo được dẫn đến góc phòng. Do căn phòng chỉ có một ngọn đèn vàng lu, nên lúc trước cô không phát hiện ra ở đây còn có một căn phòng nhỏ kín đáo.

Người dẫn họ đến đẩy cửa ra, ra hiệu cho hai người đi vào, vừa nói: "Chỉ cho các người mười phút. Mười phút sau, căn phòng này tối đa chỉ được phép có một người bước ra."

Nghe thấy vậy, khóe miệng gã xui xẻo ngoác rộng thành nụ cười.

Khóe môi Cố Niệm cũng khẽ nhếch lên.

Hai người đều tỏ vẻ vui vẻ, lần lượt bước vào căn phòng nhỏ.

Người đóng cửa khẽ giật khóe miệng, âm thầm chửi một câu: "Đúng là một lũ điên!"

Cô cần phải loại bỏ tất cả các nhân cách phụ.

Cố Niệm đi theo gã xui xẻo vào căn phòng nhỏ.

Khi cánh cửa đóng lại, gã xui xẻo bật ra tiếng cười kiêu ngạo của kẻ phản diện: "Ha ha ha, thiên đường có lối mà không đi, địa ngục không cửa cứ bước vào..."

Cố Niệm lặng lẽ giơ tay, một con dao sáng loáng kề ngang cổ gã xui xẻo.

Gã xui xẻo: "..."

Còn nói gì đến võ đức nữa!

Sau khoảnh khắc sững sờ ban đầu, gã nhanh chóng bật ra tiếng cười khinh thường.

Tưởng thủ đoạn nhỏ này có thể dọa được gã sao? Với cổ tay nhỏ xíu như vậy, gã bẻ một lúc hai cái còn được!

Những kẻ có thể ngồi trên bàn đều không phải nhân cách phụ đơn giản.

Gã xui xẻo đột ngột giơ tay, một lưỡi dao sắc bén vung lên từ dưới, định cắt đứt cổ tay Cố Niệm. Thế nhưng ngay khi sắp chạm tới, nó đột nhiên dừng lại, không thể tiến thêm được nữa.

Gã xui xẻo sững người, không tin được nên cố sức thêm lần nữa. Nhưng không những không chạm được vào Cố Niệm, cánh tay gã còn bị một thứ gì đó kéo về phía sau ngoài tầm kiểm soát.

Tiếp đó, tay chân gã đều bị siết chặt, rất nhanh đã bị trói gọn.

Nếu căn phòng nhỏ có đèn, gã sẽ thấy rõ cổ tay và mắt cá chân mình đang bị những sợi dây đen mảnh như sinh vật sống quấn chặt, còn đầu kia của chúng đều nằm gọn trong tay Cố Niệm.

Ngay khi cửa đóng lại, Cố Niệm đã ra tay. Cô tận dụng khoảng thời gian mắt cần thích nghi với bóng tối để trói gọn gã xui xẻo.

Gã xui xẻo lập tức nhận thua: "Ha ha, lúc nãy tôi chỉ đùa thôi. Cô không phải muốn tâm sự và chữa bệnh cho tôi sao? Tôi hợp tác là được rồi, thả dây ra đi."

Cố Niệm từ chối: "Không được, chúng ta áp dụng liệu pháp vật lý, trói lại thì tốt hơn, tránh anh giãy giụa ảnh hưởng đến hiệu quả điều trị."

Gã xui xẻo: "..."

Cái đéo gì mà liệu pháp vật lý, cô còn nhớ mình là bác sĩ tâm thần không vậy?

Nhưng rất nhanh gã đã không còn tâm trí để nghĩ nhiều như vậy nữa, bởi vì gã cảm nhận được có thứ gì đó đang rút ra khỏi cơ thể mình.

Thứ đó đã hòa hợp với linh hồn gã, quá trình tách rời kèm theo cơn đau khó tả, khiến gã không nhịn được mà kêu thét lên.

Thấy phản ứng của gã, Cố Niệm lập tức ngừng động tác. Những sợi dây đen đang quấn quanh người gã xui xẻo lưu luyến nới lỏng ra một chút.

Gã xui xẻo ngã xuống đất, thở hổn hển dữ dội.

Cố Niệm nhíu mày. Tình trạng của người trước mắt khá giống với bệnh nhân nhện trước đây. Luồng khí đen trong mơ không hiện hình thành vật thể bên ngoài mà quấn quanh thân thể họ.

Về bản chất, tất cả đều là một dạng bệnh tâm thần, chỉ khác nhau về mức độ nặng nhẹ.

Nếu bệnh hoang tưởng là nhẹ, bệnh nhân nhện là trung bình, thì gã xui xẻo trước mắt đã ở mức nặng rồi - nghiêm trọng đến mức không thể tách rời.