Nhà Trị Liệu Số 1 Thế Giới

Chương 3

Xoáy đen này khác với những xoáy đen kia, nó không thể ăn được.

Nó nằm ở chính giữa, Cố Niệm tiến lại gần, đưa ngón út ra so sánh, có vẻ như nó đã lớn hơn trước, lúc đầu chỉ nhỏ bằng hạt gạo.

Trông giống như một hạt giống đang lớn dần lên.

Cô đưa tay chạm vào, cảm thấy hơi lạnh và khá trơn nhẵn.

Tuy nhiên, ánh mắt Cố Niệm nhanh chóng bị những xoáy đen thu hút trở lại. Dù đã cố kiềm chế, nhưng cuối cùng cô vẫn không cưỡng lại được mà bước về phía chúng.

Trước khi tiến vào, cô tập trung tinh thần để tạo ra một chiếc áo choàng đen và một chiếc mặt nạ che nửa mặt trên.

Việc ngụy trang là cần thiết, tránh trường hợp bị bệnh nhân nhận ra như ở bệnh viện, khi đó bí mật về việc cô là bệnh nhân tâm thần sẽ không giữ được nữa.

Nhờ có kinh nghiệm trước đây, lần này Cố Niệm "ăn" rất nhanh. Sau khi giải quyết xong năm xoáy đen, chỉ còn lại một cái cuối cùng.

Năm xoáy đen trước cộng lại vẫn không bằng cái xoáy to như chậu rửa mặt này. Thực ra Cố Niệm đã hơi "no" rồi, nhưng vẫn không kìm được mà tiến đến gần xoáy đen lớn nhất.

Khi cô còn đang do dự, xoáy đen trước mặt bỗng phát ra một lực hút mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt, Cố Niệm đã bị kéo vào trong.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô đang ngồi bên một chiếc bàn dài, hai bên bàn ngồi đầy người.

Bỗng có tiếng nói vọng từ đối diện: "Ủa, sao lại thêm một người nữa?"

Xoẹt xoẹt xoẹt, mười một ánh mắt đồng loạt hướng về phía Cố Niệm.

Cố Niệm tạm thời không lên tiếng.

Sau một khoảng lặng, người đàn ông ngồi ở ghế đầu tiên bên phải lên tiếng trước: "Thôi, dù sao cũng chưa bắt đầu bỏ phiếu."

Ánh mắt nghiêm nghị của người đàn ông quét qua từng người một, rồi tiếp lời: "Mười hai chiếc ghế đã có chủ. Nếu có thêm người mới xuất hiện, kẻ đó sẽ bị gϊếŧ ngay tại chỗ. Các người có ý kiến gì không?"

Mọi người đồng thanh: "Không có ý kiến!"

Chỉ còn Cố Niệm chưa lên tiếng, nhưng rất nhanh sau đó, cô cũng gật đầu: "Không có ý kiến."

Nghe câu trả lời của Cố Niệm, mọi người nhanh chóng quay đi.

Dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt Cố Niệm có chút kích động, nhưng bên ngoài, cô vẫn giữ vẻ bình thản không chút cảm xúc.

Đây có vẻ sẽ là một bữa tiệc khó nhằn.

Mười một người trước mặt, người nào cũng toát ra khí đen, rõ ràng là mục tiêu mà Cố Niệm cần tìm, chỉ là không ngờ lần này lại nhiều đến vậy, mà còn xuất hiện cùng lúc.

Việc Cố Niệm đi vào giấc mơ của người khác, thực chất là để tìm thứ "khí đen" này.

Khí đen trong mỗi giấc mơ có biểu hiện khác nhau. Ví dụ như với bệnh nhân luôn nghĩ có người muốn gϊếŧ mình, trong giấc mơ của họ, khí đen hóa thành kẻ sát nhân.

Còn với bệnh nhân nghĩ mình là nhện, khí đen bao quanh cơ thể họ, khi Cố Niệm xử lý xong khí đen, bệnh nhân từ nhện biến thành người, rồi trở lại bình thường.

Tuy khó tin, nhưng nếu bỏ qua quá trình mà chỉ nhìn vào kết quả, Cố Niệm quả thật đang chữa bệnh.

Tuy nhiên vấn đề hiện tại là mục tiêu hơi nhiều, nếu ra tay, liệu cô có thể đối phó với nhiều người cùng lúc không? Cố Niệm không chắc chắn.

Hơn nữa, việc bỏ phiếu mà họ vừa nhắc đến là chuyện gì?

Đang suy nghĩ thì bỗng có tiếng cười khẩy vọng từ đối diện: "Này, người mới kia, cô có biết chuyện gì không mà dám nói không có ý kiến?"

Ngẩng đầu nhìn lên, người nói chuyện là một thiếu niên tóc đen khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, trên người vẫn còn mặc đồng phục học sinh, khoác hờ trên vai, trông như một học sinh cá biệt.

Cố Niệm nhẹ nhàng lắc đầu: "Không biết."

Thiếu niên tóc đen chặc lưỡi, đảo mắt rồi bất ngờ nghiêng người về phía trước, tiến gần Cố Niệm: "Bọn tôi đang bầu lãnh đạo đấy, một lát nữa sẽ bỏ phiếu. Thấy cô ăn mặc bí ẩn thế này, nếu cô gỡ mặt nạ cho tôi xem, tôi sẽ bỏ phiếu cho cô một phiếu."

Xung quanh có vài ánh mắt liếc nhìn.

Cố Niệm nhìn thiếu niên tóc đen, lại lắc đầu, chân thành nói: "Mặt nạ không thể gỡ, nhưng để cảm ơn, lát nữa tôi sẽ bỏ phiếu cho cậu."

Xung quanh vang lên tiếng cười "phụt".

Nhìn lại, mặt thiếu niên tóc đen đã dài ngoẵng, cau có nói: "Ai bảo cô bỏ phiếu cho tôi, cô muốn bỏ cho ai thì bỏ!" Rồi quay mặt đi không nói gì nữa.

Cố Niệm đã hiểu ra, có vẻ như được bỏ phiếu không phải chuyện tốt.

Ngồi bên cạnh thiếu niên tóc đen là một phụ nữ tóc dài phong tình, nghe vậy liền nở nụ cười thân thiện với Cố Niệm: "Đừng nghe thằng nhóc này lừa, chúng tôi đều là nhân cách phụ, nếu bị bỏ phiếu trúng sẽ bị xóa bỏ đấy."

Nhân cách phụ? Có vẻ như bệnh nhân lần này mắc chứng đa nhân cách.

Bước vào lĩnh vực chuyên môn của mình, Cố Niệm nhanh chóng nắm bắt được tình hình.

Theo lời người phụ nữ tóc dài, họ đều là nhân cách phụ, nhân cách chính có vẻ đã biến mất, và mười một nhân cách còn lại đang tranh giành quyền kiểm soát cơ thể.

Chỉ có một cơ thể, người chiến thắng cũng chỉ có thể là một, điều đó có nghĩa là việc bỏ phiếu sẽ không chỉ có một vòng, ít nhất vài vòng đầu sẽ như vậy.

Trong lúc suy nghĩ, Cố Niệm đã nghĩ ra cách xử lý tiếp theo. Cô nhìn người phụ nữ tóc dài, nghiêm túc nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, trước vòng cuối cùng, tôi sẽ không bỏ phiếu cho chị."

Người phụ nữ tóc dài nở nụ cười mãn nguyện, rõ ràng vừa rồi không phải cô ta tốt bụng, mà là đang lôi kéo phiếu bầu theo hướng ngược lại.

Còn chuyện vòng cuối cùng gì đó, cô ta cũng chẳng quan tâm, người mới này còn chưa biết có qua được vòng đầu không đấy.

Rất nhanh, cuộc bỏ phiếu chính thức bắt đầu.

Người chủ trì là người đàn ông đã đề xuất gϊếŧ người mới, Cố Niệm liếc nhìn ông ta, người này có khí đen nặng nhất, sức mạnh chắc cũng mạnh nhất.

Người đàn ông bắt đầu bỏ phiếu đầu tiên. Có lẽ vì hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Cố Niệm, ông ta trực tiếp bỏ phiếu cho người có khí đen mạnh thứ hai - một ông lão mặc đường phục ngồi đối diện.

Đáp lại, ông lão đường phục bỏ phiếu cho người đàn ông.

Những người còn lại đều có toan tính riêng. Không ai bỏ phiếu cho người đàn ông hay ông lão đường phục, mà chỉ chọn những người họ không ưa.

Đến lượt thiếu niên tóc đen, Cố Niệm đã nhận được hai phiếu, ngang với một người xui xẻo khác. Vì thế, lá phiếu này vô cùng quan trọng.