Trà Xanh Đào Mỏ Bị Công Tử Nhà Giàu Cưỡng Chế Bao Nuôi

Chương 1

Thời Tuyết Thanh đang lắc trà sữa trong một tiệm trà sữa của người Hoa.

Cậu đeo khẩu trang đen, kính gọng to che gần hết khuôn mặt, mái tóc dài ngang vai cũng được đội kín trong chiếc mũ len đen, lén lút như sợ bị ai nhận ra.

Mấy cô du học sinh đang ngồi tán gẫu bên cạnh, vài câu vô tình lọt vào tai Thời Tuyết Thanh.

“Khóa mình có nam sinh nào đẹp trai không nhỉ?”

“Edmund?”

“Không tính người nước ngoài, tớ không hiểu nổi, giao tiếp bất tiện.”

“...”

Thời Tuyết Thanh đang lắc trà sữa trong một tiệm trà sữa của người Hoa.

Thời Tuyết Thanh đeo khẩu trang đen, kính đen to che gần hết khuôn mặt, mái tóc dài ngang vai của cậu cũng bị nhét vào trong mũ len, lén lút như sợ bị người khác nhận ra thân phận.

Mấy nữ du học sinh đang ngồi nói chuyện ở bên cạnh, vài câu vô tình lọt vào tai Thời Tuyết Thanh.

“Khóa mình có nam sinh nào đẹp trai không nhỉ?”

“Edmund?”

“Không cần người nước ngoài, không thưởng thức nổi và cũng khó có thể giao tiếp, tớ muốn người Trung Quốc.”

“Khóa mình đẹp trai nhất chắc là Thời Tuyết Thanh rồi.”

“...”

Thời Tuyết Thanh kín đáo liếc nhìn bản thân trong gương. Dù mặc đồng phục làm thêm, nhưng dáng người cao ráo của cậu vẫn nổi bật dưới chiếc tạp dề xám xịt.

Chỉ là câu nói tiếp theo của cô gái suýt nữa khiến cậu trượt chân.

“Nghe nói Thời Tuyết Thanh giả vờ giàu có, chứ thực ra gia đình cậu ấy cắt viện trợ rồi, thật hay giả vậy?”

“Cắt viện trợ? Là cắt giảm tiền sinh hoạt hay không trả nổi học phí luôn?”

“Không phải cậu từng nói muốn theo đuổi cậu ấy à?” Một người dùng cùi chỏ chọc chọc cô gái ngồi giữa, trêu chọc: “Đúng lúc ghê, mỹ nam sa cơ, đang giảm giá xả kho nè.”

Cô gái ngồi ở giữa đang ngắm nghía bộ móng lấp lánh đá của mình, khẽ nhấp một ngụm trà sữa, bình thản nói: “Người giàu có cách theo đuổi của người giàu, người nghèo thì phải có cách chơi của người nghèo. Nếu nhà cậu ta thật sự phá sản, chẳng lẽ còn bắt tớ phải trả học phí cho cậu ta à? Đó là một khoản không nhỏ đâu...”

“Nói tới người giàu nhất khóa mình... Không thể không nhắc tới, đại tiểu thư lại đăng ảnh nữa rồi.”

Điện thoại trong túi Thời Tuyết Thanh rung lên, là thông báo từ người được đánh dấu “quan tâm đặc biệt” đăng bài mới trên Instagram.

Cậu đẩy điện thoại sâu hơn vào túi quần jeans. Ba cô gái tụ đầu lại xem điện thoại, thì thào nói chuyện.

“Lại là hàng giới hạn... Đại tiểu thư mua túi phải dùng xe để chở.”

“Khu bình luận toàn mấy tên nịnh nọt bình luận, toàn gọi "bạch phú mỹ", buồn nôn. Đại tiểu thư nhìn trúng bọn họ chắc?”

“Nghe nói Hình Vi hào phóng lắm, lần trước bao trọn máy bay riêng đưa bạn bè đi nghỉ mát ở bờ Tây.”

“Máy bay riêng? Nhà Hình Vi làm gì mà giàu vậy?”

“Không rõ. Nghe nói bây giờ tài sản do anh cô ấy quản. Anh cô ấy cưng em gái lắm, chuyển tiền không chớp mắt...”

“Cho dù không làm bạn trai của cô ấy, chỉ cần trà trộn vào nhóm bạn thân của cô ấy cũng đào được khối tiền...”

“Thanh ơi, tới lượt đổi ca rồi đó.”

Người đồng nghiệp người Hồng Kông mặc đồng phục của tiệm trà sữa vỗ vai Thời Tuyết Thanh.

“Ok, giờ tôi tan ca.”