Tiếp Tục Nhặt Mấy Bé Đáng Yêu

Thế giới 1 - Chương 4: Thú nhân tương lai

Chúc Duyệt không để ý nữa, tùy tiện lấy một miếng bánh mì trong tủ ra ngậm vào miệng rồi bắt đầu công việc trong ngày hôm nay.

Là một thợ làm bánh tại gia, Chúc Duyệt phải xử lý trước các nguyên liệu cần dùng cho ngày hôm sau vào buổi tối, như vậy mới tiết kiệm được thời gian vào buổi sáng, kịp làm xong bánh trước khi nhà hàng hợp tác cùng cậu mở cửa.

Hiện tại tiền tiết kiệm chẳng còn bao nhiêu, nếu muốn mời một bậc thầy kỹ thuật cao tay đến sửa robot thì có khi phải tốn cả triệu… Muốn sớm sửa xong thành viên mới trong nhà thì cậu phải nỗ lực hơn nữa mới được!

Nghĩ đến đây, Chúc Duyệt chẳng những không thấy mệt mà ngược lại còn tràn đầy khí thế.

Ngay lúc Chúc Duyệt đang bận rộn làm việc thì chỉ cách một cánh cửa, trong phòng khách — người máy vốn nằm im trên ghế sofa — lặng lẽ mở mắt ra.

---

Đây là ngày thứ hai Mạnh Gia Trạch bị mắc kẹt trong cơ thể người máy này.

Khi ý thức của anh khôi phục, anh đã phát hiện mình bị cố định trong buồng trưng bày, không thể nhúc nhích, bên cạnh có hai người đang trò chuyện, nói rằng sẽ mang anh ra chợ đen bán, xem có ai ngốc nghếch mua về hay không.

Đây là một người máy bị hư hại nghiêm trọng, nhìn bề ngoài chỉ là lớp da nhân tạo bị trầy xước một chút nhưng thực tế thì khi khởi động lại chẳng có chút phản ứng nào cả.

Trục trặc xảy ra bên trong người máy, đây là loại sự cố khó sửa chữa nhất. Hai người kia biết vậy liền từ bỏ việc sửa, quyết định bán rẻ cho xong.

Ngoài ra, anh còn phát hiện ngũ quan của mình đã bị hạn chế, anh chỉ có thể thông qua vỏ bọc người máy này để nghe và nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Nhưng những điều đó chưa phải là quan trọng nhất.

Mạnh Gia Trạch bị mất trí nhớ. Ngoài cái tên này ra, anh chẳng nhớ được gì về bản thân cả, cũng không biết vì sao mình lại bị mắc kẹt trong cơ thể người máy, trở thành một dạng tồn tại gần như trí tuệ nhân tạo như thế này.

Xét đến tình cảnh hiện tại, anh lựa chọn tiếp tục giả vờ làm một người máy bị lỗi hệ thống để tìm cơ hội trốn thoát.

Không thể mở mắt khiến Mạnh Gia Trạch không nhìn thấy tình huống xung quanh, nhưng có thể nghe được âm thanh đã là đủ rồi.

Chỉ dựa vào tiếng nói, anh đã biết người mua anh là một thú nhân bình thường không có chút sức chiến đấu nào. Việc phân tích và đưa ra nhận định này giống như một phản xạ có điều kiện, bởi vì đã từng luyện tập vô số lần nên phản ứng đưa ra là bản năng.