Cảm giác của lớp da nhân tạo rất giống da của thú nhân thật, thậm chí còn tốt hơn, chỉ là vì robot đang hỏng, hệ thống điều chỉnh nhiệt độ không hoạt động nên sờ vào có chút lành lạnh.
Một cảm giác rất kỳ diệu.
Chúc Duyệt lại chọc thêm cái nữa.
Chọc liên tục mấy cái, cuối cùng cậu mới nhận ra hành động của mình có vẻ hơi trẻ con, liền vội vàng thu tay lại.
"Chào... chào anh..." Vì đã lâu không nói câu dài, năng lực tổ chức ngôn ngữ của Chúc Duyệt có chút rối loạn, nhưng cậu vẫn nghiêm túc giới thiệu: "Tôi tên là... Chúc Duyệt, rất vui... được quen biết anh... Tôi nói chuyện, kh-không được trôi chảy cho lắm, ờm..."
"Tôi, tôi sẽ cố gắng... chữa cho cậu, dù... dù anh có thể, không nghe thấy..."
Robot không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng như thể đang chăm chú lắng nghe.
Chúc Duyệt không nhịn được mà nở một nụ cười nho nhỏ.
Cậu nhìn về phía cửa sổ duy nhất trong phòng khách. Dù kính chống trộm đã bật nhưng cậu vẫn không yên tâm, chạy lại kéo rèm cửa kín mít.
Lúc này, căn phòng đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Chúc Duyệt lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Cậu chậm rãi dịch tới gần người máy mô phỏng, làm điều mà cậu đã muốn làm từ lần đầu tiên nhìn thấy đối phương.
Cậu nhào vào lòng robot, ôm lấy eo đối phương, đầu tựa lên cổ robot, dụi nhẹ như một chú mèo con mềm mại.
Dụi xong liền lập tức chạy vào trong bếp, né tránh như thể đang chạy trốn, đóng sập cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa rồi điều chỉnh nhịp tim đang đập quá nhanh của mình.
Vui... vui quá đi mất.
Thì ra, tìm được người ấy là cảm giác như thế này.
Từ khi có ký ức, trong lòng Chúc Duyệt luôn có một ý niệm mơ hồ — cậu phải đi tìm một thứ gì đó.
Cậu thậm chí còn không biết đó là người hay vật, nhưng ý nghĩ ấy chưa bao giờ biến mất.
Cuối cùng, hôm nay cậu đã tìm thấy rồi!
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy robot mô phỏng ấy, Chúc Duyệt đã biết chắc chắn là anh. Tim cậu vào giây phút ấy như đã được lấp đầy. Dù năm trăm ngàn gần như vét sạch toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình thì cậu cũng không hề do dự.
Sau khi nhịp thở đã bình ổn trở lại, Chúc Duyệt đưa tay sờ lêи đỉиɦ đầu mình, quả nhiên — tai mèo lại mọc ra rồi.
Do tính cách nên tai thú của cậu thường xuyên trồi ra ngoài, Chúc Duyệt gần như đã quen với việc lúc ở dạng người vẫn có một đôi tai mèo trên đầu. Dù sao thì ở nhà cũng chẳng có ai cười nhạo cậu cả.