Nếu người chơi có ba lô, khi họ chết, ba lô sẽ bị hủy hoàn toàn và biến mất cùng họ.
Thích Hứa cảm thấy thiết lập này khá hợp lý, nếu không quy định như vậy, trò chơi sinh tồn trên cao tốc chắc đã biến thành đại chiến tàn sát mất rồi.
Chỉ trong một số phó bản đặc biệt, gϊếŧ người chơi mới có thể nhận được ba lô của họ.
Tương ứng, phương tiện di chuyển của người chơi đều được cá nhân hóa, người chơi khác không thể lấy và sử dụng, cũng không thể thu hồi hay phân giải.
Nhưng... Thích Hứa có công việc, vậy có lẽ vẫn có thể tìm được kẽ hở. [Nhân Viên Thu Gom Phế Liệu] có thể trực tiếp bán phế phẩm.
Thích Hứa lấy thẻ nhân viên ra, quét qua màn hình trước, sau đó lại quét tiếp chiếc xe van bạc trước mặt.
Quả nhiên! Trên màn hình xuất hiện thông báo.
“Chào nhân viên thu gom phế liệu, kiểm tra chiếc xe van bạc cần bán có độ hao mòn là 55%, không có bộ phận nào hư hỏng, 6 vết trầy xước và móp méo, giá giám định là 89 xu sinh tồn, xin hỏi có xác nhận bán không?”
Thích Hứa trả lời “Đợi chút.”
Sau đó cô thu dọn tất cả vật tư trên xe van ra trước.
Tổng cộng thu được bánh quy nén ×6, bánh mì nhỏ ×7, lòng bò chay sốt mè ×11, nước kim ngân hoa bưởi ×3, nước khoáng 550ml ×7, gỗ ×3, khối sắt ×6, nhựa ×6, đá ×3, đèn xe điện ×1, xăng ×8, thẻ sửa chữa phương tiện sơ cấp ×1, băng dính đen (chống nước) ×6, thuốc hạ sốt ×2, mảnh thẻ nâng cấp phương tiện ×2!
Thích Hứa liếc nhìn nơi Đỉnh Nóc, Kịch Trần, Bay Phấp Phới biến mất, giơ tay ôm quyền, “Cảm ơn nhiều nhé!”
Cho dù là thẻ sửa chữa phương tiện sơ cấp, thuốc hạ sốt hay mảnh thẻ nâng cấp phương tiện, đều là những thứ Thích Hứa đang rất cần, còn nửa bao thuốc lá lấy được trong túi gã lúc đầu cũng có thể bán được giá.
Sớm biết tên kia không có ba lô, Thích Hứa chắc đã cảm ơn rối rít trước khi hạ thủ.
Lượm được cả đống đồ xịn thế này mà không có cái ba lô nào? Không biết nên nói gã may mắn hay xui xẻo nữa.
Sau khi thu dọn hết đồ, Thích Hứa chọn bán chiếc xe van bạc kia.
Nhận được 89 xu sinh tồn.
Xu sinh tồn có thể dùng ở thương nhân quái vật và cửa hàng quái vật, thương nhân quái vật xuất hiện ngẫu nhiên, cửa hàng quái vật là trạm dừng sau đèn giao thông.
89 xu sinh tồn, đủ mua cả đống thứ!
Thích Hứa nhớ lại trước đây, hình như cô phải liên tục lọt top 100 bảng xếp hạng khu vực ba lần mới gom được hơn trăm xu sinh tồn, giờ thì... chậc chậc, khởi đầu bá đạo luôn.
Thích Hứa tiếp tục lên đường, cô còn không nhịn được muốn ngân nga hát, nhưng rất nhanh cô phát hiện phía sau lại có một chiếc xe đuổi theo.
Chắc vì nãy gϊếŧ người cướp của mất kha khá thời gian nên bị người phía sau bắt kịp.
Thích Hứa ngoảnh lại nhìn, là một người đàn ông đi xe điện, đeo kính còn đội mũ lưỡi trai đen, không nhìn rõ mặt, phát hiện Thích Hứa quay lại nhìn, anh ta trực tiếp giơ tay vẫy vẫy.
“Này, chờ tôi với! Xe tôi chạy chậm lắm.”
Thích Hứa phát hiện phía sau xe điện của người này có một cái túi siêu to, chắc cũng là người không có ba lô.
Thích Hứa bèn giảm tốc độ, không biết người này có phải cũng đến để “tặng quà” không?
Khi người này tiến lại gần, Thích Hứa lén liếc xuống phía bên phải xe điện của anh ta rồi ngẩng đầu cười nói.
“Chào cô, tôi tên là Lý Trí! Cuối cùng cũng gặp được người, ba ngày rồi đó! Má ơi, tôi còn tưởng trên thế giới này chỉ có một mình tôi thôi, sắp trầm cảm đến nơi rồi, wow, xe cô đẹp quá, hồng phấn bánh bèo, chắc tốn công lắm ha?”
Lý Trí như cái loa phát thanh, giới thiệu xong tên mình liền bắt đầu lải nhải không ngừng, Thích Hứa gật đầu, nói một tiếng “Chào anh” rồi không nói gì thêm.
Lý Trí chả thấy ngượng, cứ ba hoa đủ chuyện.
Một lát sau, Thích Hứa thấy chán bèn lên tiếng: “Tôi phải đi trước đây, hôm nay còn chưa chạy đủ 60km.”
“À ừ, vậy cô đi nhanh đi, trước đó tôi kết bạn với một người ở sảnh chat, cậu ta vì không chạy đủ số kilômét mà avatar đen thui luôn rồi, cái này không đùa được đâu.”
Lý Trí còn cố ý hạ thấp giọng, như thể chia sẻ bí mật động trời, Thích Hứa nghe chăm chú, làm bộ ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi, cuối cùng vẫy tay chào tạm biệt.
Vừa quay người định đi về phía xe ba bánh, hoàn toàn để lộ lưng cho Lý Trí, Lý Trí khẽ nhếch mép cười, đúng là con nhóc ngây thơ, cứ thấy người ta tươi cười là nghĩ người ta tốt, còn dễ lừa hơn tên trước.
Nhưng anh ta không hề nhận ra cơ thể Thích Hứa đã căng cứng...
Ngay lúc mới gặp, Thích Hứa đã phát hiện bên hông xe anh ta có một vệt máu, lúc đó đã sinh nghi. Sau khi bắt đầu trò chuyện, phát hiện anh ta vô tình tiết lộ đủ thứ về tình hình cá nhân, Thích Hứa càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Có người ngây thơ, có người ngu ngốc thật nhưng anh ta diễn quá lố.
Lý Trí nhanh chóng rút con dao găm từ trong túi ra, đâm thẳng về phía Thích Hứa.
Nhưng đúng khoảnh khắc then chốt... Thích Hứa như có mắt sau lưng, đột ngột xoay người, siết chặt cổ tay phải đang giơ cao của Lý Trí, dùng lực đánh mạnh vào cổ tay anh ta khiến con dao găm của anh ta đâm vào chính ngực mình.
Thích Hứa vừa định bồi thêm một nhát vì đâm nông thế này chưa chết được, đã gϊếŧ thì phải dứt khoát, nhưng đột nhiên phát hiện... cả người Lý Trí tím tái trong tích tắc, chưa đầy ba giây đã tắt thở.
Thích Hứa dùng màn hình quét con dao găm.
“Dao găm tẩm độc: Chỉ cần đâm một vết thương nhỏ trên người kẻ địch, có thể khiến hắn đi đời nhà ma, nhất định phải cẩn thận khi sử dụng, đừng tự làm mình bị thương nhé.
Thời gian độc tính còn lại: 112 giờ.”
Thích Hứa chậc lưỡi, phần giới thiệu vật phẩm đã nói phải cẩn thận đừng tự đâm mình, sao lại bất cẩn thế? Đúng là đứa trẻ hậu đậu.
Lại vứt xác người vào màn sương đen bên đường, bất ngờ một cái thùng vật tư bạc xuất hiện.
“Chúc mừng kích hoạt phần thưởng kép, trong thời gian bảo vệ tân thủ mà có thể liên tiếp gϊếŧ hai người trong vòng nửa tiếng, trời ơi, bạn là lính đặc chủng hay kẻ sát nhân hàng loạt vậy?”
Thích Hứa chả quan tâm nội dung thông báo, thùng bạc mới là quan trọng nhất!
Nhưng có khả năng sẽ xuất hiện quái vật nên cô không mở ngay mà lục soát đồ của Lý Trí trước.
Phía sau xe điện của anh ta buộc một cái bao tải siêu to, cảm giác bên trong căng phồng.
Vừa mở ra đã đoán được, đây chắc chắn là đồ của hai người, Lý Trí chắc vừa gϊếŧ một người.
Có hai bộ đồ thể thao nữ mới toanh, loại quần áo mới này cơ bản đều mở ra từ thùng, khi mở ra sẽ đúng kiểu và kích cỡ của người mở.
Lục lọi thêm, ngoài một mảnh thẻ nâng cấp phương tiện thì chẳng có gì đặc biệt, hoặc là vật tư cơ bản hoặc là đồ ăn và nước uống.
Rất thiết thực nhưng không có gì hay ho.