Xuyên Nhanh: Nữ Thần Vạn Người Mê Dùng Nhan Sắc Hoàn Thành Nhiệm Vụ

Thế giới 1 - Chương 4: Vị Hôn Thê Sắp Cưới (4)

Trong đầu Lục Tử Ngâm xoay chuyển đủ loại suy nghĩ, Thẩm Sơ Mặc khẽ cười, cô quá quen thuộc với ánh mắt của những người đàn ông luôn dừng lại trên người mình, mà ánh mắt của Lục Tử Ngâm lúc này rõ ràng là không thành thật chút nào.

Trong nguyên tác, Lục Tử Ngâm là kiểu nam phụ thông minh trầm lặng điển hình, mặc dù thích nữ chính nhưng chưa từng làm gì vượt giới hạn, chỉ lặng lẽ bảo vệ nữ chính từ phía sau.

Đối với nguyên chủ – nữ phụ luôn gây tổn thương cho nữ chính – hắn cũng chưa bao giờ tỏ ra thân thiện. Những lần nguyên chủ gặp chuyện, phía sau đều có bóng dáng của hắn góp phần giải quyết.

Sau khi Thẩm gia thất thế, hắn tự mình sáng lập công ty riêng, công ty đó phát triển mạnh mẽ, thậm chí đến mức nam chính cũng phải bỏ qua thành kiến, cùng hắn hợp tác phát triển một sản phẩm đình đám trên thị trường.

Sau khi trải qua nhiều thế giới, Thẩm Sơ Mặc hiểu rõ: cốt truyện là cốt truyện, hiện thực là hiện thực. Có lúc hiện thực không giống như nguyên tác cũng là chuyện bình thường thôi. Dù sao con người là loài phức tạp, không thể chỉ vài câu chữ là miêu tả hết được.

Cho nên việc Lục Tử Ngâm không biểu hiện ra thái độ chán ghét cô như trong nguyên tác cũng không khiến cô quá ngạc nhiên.

Mọi người ăn cơm tối trong không khí hoà thuận vui vẻ. Bất ngờ, Thẩm Quốc An mở lời:

"Sơ Mặc, cháu cũng về nước rồi, ba mẹ cháu cũng nhờ chú tìm cho con một ngôi trường tốt. Cháu định khi nào sẽ đi học?"

"Thẩm Lâm và Tử Ngâm đều đang học ở Minh Đức trung học. Nếu không thì cháu cũng học ở đó đi, như vậy còn có bạn học chung."

Thẩm Lâm và Lục Tử Ngâm đồng loạt khựng tay đang gắp thức ăn. Hai người cùng nghĩ tới vụ cá cược trong trường, nếu Mặc Mặc biết mình bị đem ra làm điều kiện cá cược, lại còn biết vị hôn phu của mình có bạn gái, chắc chắn cô ấy sẽ rất buồn.

Không được, họ nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện này trước khi bị phát hiện. Cả hai người đều âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Thẩm Sơ Mặc đương nhiên sẽ tới Minh Đức, cô còn phải thực hiện nhiệm vụ cốt truyện.

Cô gật đầu:

"Nghe theo chú vậy. Chỉ là ngày mai cháu còn phải đi thăm ông bà ngoại, còn vài chuyện cần xử lý, nên có lẽ phải vài ngày sau mới nhập học được."

Thẩm Quốc An cười:

"Đi thăm ông bà là đúng rồi. Vài ngày sau nhập học cũng không sao, yên tâm, bên trường học chú sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cháu."

Bỏ qua chuyện liên quan tới Cố Bắc Thành, Thẩm Lâm vẫn rất vui khi được học cùng trường với Thẩm Sơ Mặc. Cô nàng phấn khởi reo lên:

"Tốt quá rồi! Vậy sau này chị có thể học cùng em rồi!"

Một người xinh đẹp như chị ấy mà là chị mình, nói ra ai mà không ganh tị chứ? Ha ha! Thẩm Lâm trong lòng đã bắt đầu mơ mộng cảnh tượng hai chị em cùng nhau đến trường.

Bạn học xung quanh vây lấy cô nàng, mặt đầy ngưỡng mộ:

"Thẩm Lâm, cậu có người chị xinh thế này, thật là may mắn! Xin cậu đó, nhờ chị cậu ký tên giúp mình đi!"

Thẩm Lâm kiêu ngạo ngẩng đầu, phất tay: "Muốn ký tên? Vậy thì phải ngoan ngoãn xếp hàng đi! Còn có được ký hay không thì còn tùy tâm trạng của mình nữa."

Thẩm Lâm càng nghĩ càng hăng, cuối cùng còn bật cười thành tiếng. Thấy Thẩm Sơ Mặc đang nhìn mình đầy thắc mắc, cô nàng lập tức đỏ mặt, vội thu lại thái độ.

Sau bữa tối, Thẩm phu nhân thấy dì Lưu ra hiệu bằng ánh mắt thì liền hiểu ngay – phòng đã chuẩn bị xong.

Bà mỉm cười nói với Thẩm Sơ Mặc:

"Mặc Mặc, để thím dẫn cháu lên phòng xem thử. Cả ngày nay cháu đi đường chắc cũng mệt rồi, lên nghỉ sớm một chút đi."

Thẩm Lâm có chút không nỡ, ôm tay Thẩm Sơ Mặc làm nũng:

"Hay là hôm nay chị ngủ chung với em đi? Em còn muốn nói chuyện với chị nữa!"

Thẩm phu nhân liếc nhìn con gái.

"Con không nhìn lại xem tư thế ngủ của mình tệ đến cỡ nào à? Nhỡ đâu giữa đêm đá trúng chị con thì sao?"

Nghĩ tới tư thế ngủ không biết trời đất của mình, Thẩm Lâm lập tức im re. Thôi thôi, lỡ đâu đá trúng chị, làm chị bị thương thì đúng là tội lớn thật.

Thẩm Sơ Mặc khẽ cười, giọng trong trẻo như gió nhẹ khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô. Cô xoa đầu Thẩm Lâm, nhẹ nhàng nói:

"Chị chỉ thấy Lâm Lâm đáng yêu quá thôi."

Thẩm Lâm mím môi, cười toe toét. Chị lại khen mình, hạnh phúc quá đi mất!

Lục Tử Ngâm nhìn cảnh ấy, trong lòng dâng lên chút ghen tỵ. Tối nay cô chẳng liếc nhìn hắn lấy một cái, cứ mải trò chuyện với Thẩm Lâm thôi.

Đáng ghét, Thẩm Lâm chỉ vì là em gái Thẩm Sơ Mặc mà có thể thoải mái dính lấy cô. Còn hắn thì lại mong được trò chuyện cùng cô nhiều hơn biết bao.

Ánh mắt Lục Tử Ngâm trông đáng thương như một chú cún nhỏ, mong chờ được nữ thần để mắt tới. Đến lúc mấy người sắp tách ra ở cầu thang, Thẩm Sơ Mặc bất ngờ quay đầu lại, đôi mắt cong cong:

"Lục Tử Ngâm, ngủ ngon."

Đôi mắt Lục Tử Ngâm chợt mềm xuống, thấp giọng đáp: "Sơ Mặc, ngủ ngon."

Quay người lại, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, bước đi cũng nhẹ nhàng hẳn. Cô đã nói chúc ngủ ngon với hắn rồi!

Thẩm Lâm bĩu môi, nhìn dáng vẻ vui mừng lộ liễu của Lục Tử Ngâm mà không nhịn được lườm hắn. Cô nàng vốn đã không ưa gì hắn – một kẻ sống như cái hũ nút, nói chuyện khách sáo, luôn mang theo khí chất kiêu ngạo khó gần.

Dù được nhà họ Thẩm nhận nuôi, nhưng hắn chẳng bao giờ thân thiết với ai. Mỗi lần ba mẹ cô nàng mua đồ gì cho hắn, hắn đều nhận lấy rồi để nguyên, không hề đυ.ng tới.

Có lần Thẩm Lâm vô tình nhìn thấy trong phòng hắn, mấy món quà vẫn còn nguyên hộp, chưa mở. Thẩm Lâm cũng từng mách với ba, nhưng Thẩm Quốc An chỉ thở dài rồi bảo cô nàng đừng làm khó Tử Ngâm. Dù sao hắn được nhận nuôi khi đã lớn, không thân cận cũng là điều dễ hiểu.

Thẩm Lâm hậm hực lườm theo bóng lưng hắn, đúng lúc bị Thẩm Sơ Mặc bắt gặp. Thẩm Lâm lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn tay.

Thẩm Sơ Mặc không nói gì, chỉ mỉm cười: "Lâm Lâm, ngủ ngon nhé."

"Chị, ngủ ngon!" Thẩm Lâm nhanh chóng đáp lại.

Thẩm Sơ Mặc vào phòng mà Thẩm phu nhân đã chuẩn bị. Hành lý của cô đã được mang lên, đặt gọn gàng trong góc phòng.

Phòng được trang trí tông vàng nhạt, mang lại cảm giác ấm áp. Bộ chăn gối mềm mại, chất liệu nhìn đã biết rất êm và thoải mái. So với phòng khách trước kia, căn phòng này rõ ràng được chọn lựa kỹ hơn cả về hướng lẫn bố cục, còn có cả ban công nhỏ.

Cô bước ra ban công, gió đêm nhè nhẹ lướt qua, mát mẻ dễ chịu khiến lòng người thư thái.

Cô quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn thím đã chuẩn bị phòng cho cháu, cháu rất thích."

Thẩm phu nhân nhìn mái tóc cô bị gió thổi bay, ánh trăng phủ lên người cô như dát vàng, cả người cô toát lên một vẻ dịu dàng rạng rỡ. Trong lòng bà không khỏi thầm tán thưởng – đúng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Được một người như vậy nói chuyện tử tế, bà cảm thấy thật vinh hạnh.

"Cháu thích là được rồi. Vậy Mặc Mặc nghỉ ngơi sớm nhé, thím không làm phiền nữa."

Bà nhẹ nhàng khép cửa rời đi.

Thẩm Sơ Mặc quả thật cũng thấy mệt. Cô duỗi người như một chú mèo con, rồi lấy quần áo từ trong vali, vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Trong một căn phòng khác ở tầng hai, Lục Tử Ngâm trằn trọc mãi không ngủ được.

Chỉ nghĩ đến việc Thẩm Sơ Mặc đang ngủ ở không xa, máu trong người hắn lại sôi trào kích động.

Hắn ngồi bật dậy, úp mặt vào lòng bàn tay, bật cười khẽ.

"Thẩm Sơ Mặc..." ba chữ này hắn lặp đi lặp lại như muốn khắc sâu vào lòng.

Cuối cùng, Lục Tử Ngâm phải đi tắm nước lạnh, dùng khăn lau sơ qua người rồi ngồi trước bàn máy tính.