Thẩm Sơ Mặc gật đầu: “Lúc ở nước ngoài, điều cháu nhớ nhung nhất chính là ẩm thực trong nước. Món mà thím giới thiệu chắc chắn không tệ đâu ạ.”
Thẩm Quốc An nhìn cô cháu gái xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, cũng mềm lòng đến hồ đồ:
“Sơ Mặc, nếu đã trở về rồi thì hãy yên tâm ở lại Thẩm gia. Cháu cứ yên tâm, chú và thím nhất định sẽ chăm sóc cháu thật tốt.”
“Cảm ơn chú thím ạ.”
“Đứa nhỏ ngốc, với người nhà thì khách sáo làm gì.”
Thẩm Quốc An và vợ nhìn cô cháu gái xinh đẹp lại ngoan ngoãn, trong lòng tràn đầy yêu thương. Ban đầu họ chỉ nghĩ đứa cháu xa đến thăm, cũng chỉ là người thân đến ở nhờ vài hôm mà thôi.
Nhưng lúc này, tình thân trong lòng họ như bị kích phát, chỉ hận không thể mang hết những điều tốt đẹp nhất trên đời đặt trước mặt cô.
Thím Thẩm sững người, chợt nhận ra sơ suất của bản thân — bà chỉ bảo người hầu dọn một phòng khách để Thẩm Sơ Mặc ở tạm, thậm chí hôm nay còn không tự mình ra sân bay đón cô.
Trong lòng bà đầy hối hận, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc. Sao bà lại có thể làm ra chuyện không chu toàn như vậy? Có lúc thật sự chỉ muốn quay về tát cho mình một cái.
Bà đầy áy náy nhìn Thẩm Sơ Mặc, ánh mắt tràn ngập hối lỗi.
Để bù đắp sai sót của mình, bà vội vàng tìm cái cớ, chạy ngay vào bếp, vừa hay chạm mặt dì Lưu đang cầm khay bánh chuẩn bị ra ngoài.
Bà nhanh chóng đón lấy khay từ tay dì, vội vàng dặn dò: “Dì Lưu, dì mau lên dọn lại căn phòng lớn nhất bên phải tầng hai. Nhớ dùng bộ ga giường và đồ trang trí tốt nhất.”
“Vâng, tôi đi ngay đây.”
Dì Lưu đã theo thím Thẩm nhiều năm, trong lòng hiểu rõ: thím Thẩm chắc chắn rất quý tiểu thư Thẩm, cảm thấy căn phòng trước kia đã làm cô chịu thiệt. Nhưng điều này cũng không có gì lạ — ai mà không yêu thích một cô gái xinh đẹp như vậy chứ?
Chờ đến khi thím Thẩm bưng khay bánh trở lại phòng khách thì Thẩm Lâm cũng vừa nghe thấy tiếng động, đi từ trên lầu xuống.
Cô ấy nhìn quanh phòng khách, tò mò hỏi:
“Là chị họ đến sao?”
Nghe thấy giọng nói, Thẩm Sơ Mặc quay đầu nhìn lại, ánh mắt giao nhau với Thẩm Lâm.
Thẩm Lâm vừa bước tới cầu thang bỗng khựng lại một nhịp. Cô gái đang đứng giữa phòng khách kia, như một đóa u lan nở rộ trong đêm, xinh đẹp khiến người ta không khỏi rung động.
Khoảnh khắc ánh mắt ấy rơi lên người mình, Thẩm Lâm cảm giác như bị hút vào ngân hà, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Sơ Mặc mỉm cười, dịu dàng lên tiếng:
“Chào em, Lâm Lâm.”
Thẩm Lâm nuốt nước miếng, rón rén đi đến gần Thẩm Sơ Mặc. Nhìn kỹ hơn, cảm giác thị giác như bị đè ép lại càng rõ rệt.
Cô hơi ngượng ngùng gọi:
“Chị Sơ Mặc, chị đẹp quá…”
“Cảm ơn, em cũng rất xinh.”
Khuôn mặt Thẩm Lâm lập tức đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
ĐẠI MỸ NHÂN KHEN CÔ ẤY XINH ĐẸP!
Trong lòng cô như muốn hét lên vì sung sướиɠ.
Thẩm Sơ Mặc hơi nghi hoặc:
“Lâm Lâm, sao mặt em đỏ vậy? Không phải đang bị sốt đấy chứ?”
Vừa nói, cô vừa giơ tay đặt lên trán Thẩm Lâm để đo nhiệt độ.
Khoảnh khắc cô tiến lại gần, Thẩm Lâm bỗng nín thở. Mùi hương nhàn nhạt quanh thân Thẩm Sơ Mặc khiến cô choáng váng – không biết là nước hoa hay hương thơm tự nhiên từ cơ thể chị họ.
Không muốn chị lo lắng, Thẩm Lâm vội giải thích: “Chị Sơ Mặc, em không sao đâu, chỉ hơi nóng một chút thôi.”
Nghe vậy, Thẩm Sơ Mặc yên tâm, nở một nụ cười rạng rỡ khiến ánh đèn thủy tinh trong phòng khách cũng như lu mờ đi vài phần.
“Vậy thì tốt rồi.”
Thẩm Lâm nhìn đến ngây dại. Mũi cô bỗng thấy nóng ran, cảm giác như sắp chảy máu mũi đến nơi.
Lúc này, thím Thẩm cũng mang bánh đến, đĩa sứ thanh hoa bày mấy miếng bánh trái cây gọn gàng, trông cực kỳ hấp dẫn.
“Sơ Mặc, mau nếm thử. Đây là bánh trái cây – món nổi tiếng nhất của Quế Phương Các đấy.”
Thẩm Lâm liếc bánh trái cây, nuốt nước miếng. Đây là món cô thích nhất. Bình thường chắc đã ăn luôn rồi, nhưng hôm nay, cô nhiệt tình giới thiệu với Thẩm Sơ Mặc:
“Đúng đó, Chị Sơ Mặc, món này ngon lắm, chị nếm thử đi.”
Dưới sự nhiệt tình ấy, Thẩm Sơ Mặc đưa tay cầm lấy một miếng, khẽ cắn một ngụm. Đôi mắt cô sáng rực — bánh trái cây quả nhiên rất ngon, ngọt mà không ngấy, hương vị hòa quyện, rất tinh tế.
Mọi người nhìn dáng vẻ cô ăn ngon miệng, đều không kìm được mà nở nụ cười, cứ như chính họ mới là người đang được ăn món ngon ấy vậy.
Đúng lúc này, quản gia Vương bước vào phòng khách, cung kính nói:
“Lão gia, phu nhân, tiểu thư, cơm đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Thím Thẩm và Thẩm Lâm mỗi người kéo một tay Thẩm Sơ Mặc:
“Đi thôi, chúng ta cùng ăn cơm. Hôm nay có tôm hùm Úc, Mặc Mặc, chắc chắn cháu sẽ thích.”
Quản gia Vương cũng gõ cửa phòng Lục Tử Ngâm: “Cậu Lục, mời dùng cơm.”
Lục Tử Ngâm tháo tai nghe xuống, đáp: “Biết rồi, tôi xuống ngay đây.”
Hắn vừa bước vào phòng ăn, loáng thoáng đã thấy có bốn người đang ngồi quanh bàn, liền biết Thẩm Sơ Mặc đã đến.
Thím Thẩm liên tục gắp thức ăn vào bát cô:
“Sơ Mặc, cháu ăn cái này đi, món này ngon lắm. Cháu thích ăn gì cứ nói với thím, mai thím bảo dì Lưu làm cho cháu.”
Nghe vậy, Lục Tử Ngâm âm thầm khịt mũi khinh thường — bà Thẩm này đúng là biết diễn.
Rõ ràng mấy ngày trước chuyện gì liên quan đến Thẩm Sơ Mặc bà cũng lười nhúng tay, toàn để người làm lo liệu. Vậy mà giờ lại làm ra dáng trưởng bối ân cần.
Hắn thong thả bước vào, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở cô gái đang ngồi trên bàn — Thẩm Sơ Mặc cũng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đẹp như hồ nước thu gợn sóng. Lòng ngực Lục Tử Ngâm như bị bóp nghẹt, tim đập thình thịch.
Đây… chính là Thẩm Sơ Mặc sao?
Thẩm Quốc An cười cởi mở giới thiệu:
“Tử Ngâm, mau ngồi xuống đi. Để chú giới thiệu, đây là cháu gái chú – Thẩm Sơ Mặc. Còn đây là Lục Tử Ngâm, con trai bạn thân của chú. Mấy năm trước cha nó không may qua đời, không còn người thân nào nên chú đã đứng ra nhận nuôi.”
Lục Tử Ngâm có dáng người cao gầy, gương mặt tinh xảo, làn da trắng mịn như sứ, vài lọn tóc lòa xòa trên trán khiến hắn trông ngoan ngoãn lạ thường.
Thẩm Sơ Mặc nhớ rất rõ, trong nguyên tác hắn là nam phụ si tình với Nhan San San — người con gái được xem là mặt trời nhỏ của hắn. Còn Cố Bắc Thành từng nhiều lần cãi nhau với nữ chính vì hắn.
Nhưng cuối cùng, nam phụ vẫn không thể thắng nổi nam chính, lựa chọn rút lui, âm thầm bảo vệ nữ chính.
Thẩm Sơ Mặc mỉm cười gật đầu chào: “Chào cậu, Lục Tử Ngâm. Sau này mong cậu giúp đỡ.”
Lục Tử Ngâm giọng khàn khàn đáp lại: “Chào cậu… Thẩm Sơ Mặc.”
Ba chữ này lặp lại trong đầu hắn như một giai điệu kỳ diệu. Cảm giác niệm ra tên cô mang đến cho hắn một niềm phấn khích không thể diễn tả.
Hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, ánh mắt ánh lên khao khát và du͙© vọиɠ chiếm hữu không cách nào che giấu.
Nhìn khuôn mặt trắng như ngọc của cô, trái tim Lục Tử Ngâm như bị con dã thú giam giữ lâu ngày đang điên cuồng vùng thoát — hắn muốn lập tức nhào tới, giữ chặt cô lại bên mình.
Nhưng khi nhớ đến việc cô là vị hôn thê của Cố Bắc Thành, đôi mắt Lục Tử Ngâm dần tối lại. Hắn nghiến răng, trong lòng tràn ngập ghen tuông và thù hận.
Hắn không hiểu tại sao một kẻ như Cố Bắc Thành — đầu óc chẳng có gì nổi bật — lại có thể may mắn như vậy. Hết có được Nhan San San, giờ lại đến Thẩm Sơ Mặc.
Hắn không cam lòng.
Lục Tử Ngâm thầm thề trong lòng. Hắn sẽ để cô biết, người duy nhất xứng đáng với cô… là hắn.