Cuộc Phiêu Lưu Bị Cấm Của Mèo Con [Vô Hạn Lưu]

Chương 9: Phó bản mở ra

Cô nữ sinh ngồi bên cạnh cậu ta sững sờ vài giây, rồi mới giật mình đưa tay lau vết máu trên mặt, sau đó hét toáng lên.

Tiếng hét xé toạc bầu không khí, khiến đám học sinh vốn còn đang đùa giỡn lập tức hoảng loạn tản ra.

Nhuế Miêu phản ứng chậm một nhịp, còn chưa kịp đứng lên thì đã bị Kỳ Toại túm lấy kéo dậy. Cậu chưa kịp mang giày, bước chân loạng choạng bị kéo đi xa khỏi thi thể ở giữa phòng.

Thi thể bạn học vô danh nằm giữa đại sảnh trải thảm nhung đỏ thẫm, máu chảy ra khiến màu thảm cũng đậm đến gần như đen.

Bên ngoài, mưa vẫn không có dấu hiệu dừng. Cánh cửa lớn của lâu đài – vốn đang mở rộng – trong tình trạng không ai chạm vào lại quỷ dị tự động khép lại.

Cánh cửa bên trong đại sảnh cũng từ từ đóng chặt. Một giọng nói máy móc vang lên từ trên cao:

[Phó bản thể loại đóng vai sinh tồn: “Lâu Đài Phi Nhân”, đã mở.]

[Cấp độ phó bản: B.]

[Số người tham gia: 28.]

[Đây là một lâu đài không có người sống. Cư dân trong lâu đài – “bọn chúng” – sẽ lần lượt biến thành quái vật vào mỗi đêm.]

[Sau khi biến thành, “bọn chúng” sẽ ăn thịt người. Người chơi vui lòng cố gắng ở yên trong khu vực an toàn vào ban đêm.]

[Ai không nghe lời, ban đêm tự ý đi lại – hậu quả tự chịu.]

[Chỉ khi còn sống, các bạn mới có thể rời khỏi phó bản.]

[Chúc các bạn may mắn nha. Hí hí hí.]

Những NPC đang đứng rải rác trong đại sảnh, lúc nãy còn trông bình thường, giờ dưới ánh sáng mờ nhạt của lâu đài lại trở nên quỷ dị.

Rõ ràng một căn phòng đầy người, vậy mà bỗng lạnh lẽo đến thấu xương.

Giọng nói lạnh lẽo, máy móc của hệ thống tuy mang vẻ nghịch ngợm nhưng lại tràn đầy ác ý. Sau khi tuyên bố xong các quy tắc, ánh sáng trong đại sảnh dần tối lại. Cánh cửa lớn cũng đã đóng kín, chỉ còn lại một không gian yên lặng đến đáng sợ.

Quản gia – người vừa nãy còn tươi cười niềm nở đón tiếp mọi người – giờ đây đang đứng lặng lẽ trong một góc phòng. Ánh mắt ông ta âm trầm, mơ hồ như lưỡi rắn liếʍ qua từng người có mặt, như thể tất cả đều là món ngon sắp được dọn lên bàn tiệc.

Nhuế Miêu vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ. Hơi lạnh từ sàn nhà len lỏi xuyên qua đôi tất trắng mỏng manh do cậu chưa kịp mang giày, lạnh đến mức khiến bàn chân trắng nõn như co rúm lại, đầu ngón chân mềm mại cũng khẽ cuộn tròn vì buốt giá.

Đúng lúc đó, một âm thanh nhắc nhở vang lên bên tai:

[Leng keng —— NPC “Nhuế Miêu” đã được kích hoạt thân phận người chơi, chính thức trở thành vai “nằm vùng” trong phó bản lần này. Mong “nằm vùng” cố gắng phá rối tiến trình trò chơi của các người chơi khác, đừng để họ thông quan dễ dàng nhé.]

[Nhiệm vụ 1: Trộm một món đạo cụ của người chơi (0/1) —— Hạn chót: Trước khi mặt trời mọc ngày mai.]

[Đạo cụ là vật phẩm quan trọng giúp người chơi vượt ải. Nếu mất nó, bọn họ sẽ không thể vượt qua trò chơi dễ dàng được đâu~ Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn!]

Nhuế Miêu sững người hồi lâu, rồi run rẩy hỏi hệ thống:

"Hệ thống, ta chẳng phải là NPC sao? Sao lại phải làm nhiệm vụ nữa chứ…?"

Lại còn bị giao vai “nằm vùng” sao!

B612 đau khổ thừa nhận:

[Chủ nhân à… thật ra ta vẫn chưa dám nói, ta là hệ thống thuộc phe người chơi. Lúc lần đầu gặp ngươi, ta mới sợ đến như vậy là vì thế…]

Nhuế Miêu chưa kịp phản ứng thì bên tai đã vang lên tiếng hệ thống B612 phát cuồng, liên tục gào rú khi mở giao diện điều hành:

[Ta cũng không hiểu nữa! Ngài rõ ràng là NPC, lại còn bị ép gán thêm hệ thống người chơi! Đã thế còn từ một trò chơi manh sủng dễ thương nhảy phắt sang livestream kinh dị sinh tồn nữa! Mọi thứ hỗn loạn hết cả rồi! A a a a a!]

Nhuế Miêu nhanh chóng nhận ra – hệ thống của cậu có vẻ… không đáng tin lắm.