Đêm ngày 9 tháng 4 năm 2016, màn mưa phùn giăng kín không gian.
Ánh đèn hắt ra từ những ô cửa sổ, lập lòe, nhòe đi trong màn mưa, rồi dần lịm tắt khi phố phường chìm vào giấc ngủ say. Riêng với bác sĩ phẫu thuật thần kinh Trần Hi Nam, đêm nay hứa hẹn một ca trực dài dằng dặc.
Anh vừa chợp mắt chưa lâu, tiếng chuông điện thoại cạnh giường đã réo inh ỏi – âm thanh quen thuộc báo hiệu một đêm trực căng thẳng, thứ âm thanh khiến bất cứ bác sĩ nào cũng cảm thấy tim mình thắt lại khi nghe thấy.
"Dậy mau! Có kết quả rồi, qua xem đi!" Giọng Hàn Vĩ, đồng nghiệp cùng tua trực đêm với anh, gấp gáp vang lên ở đầu dây bên kia.
Trần Hi Nam và Hàn Vĩ được ví như cặp bài trùng "Hắc-Bạch Vô Thường" của khoa Thần kinh. Một người chuyên ngoại khoa, một người chuyên nội khoa. Một người trắng trẻo thư sinh, một người da rám nắng khỏe khoắn. Một người được đồng nghiệp trêu là "mèo thần tài" vì hay gặp may, người kia lại nổi tiếng là "quạ đen" bởi cứ hễ hai người cùng trực là y như rằng có ca khó, ca phức tạp.
Trần Hi Nam liếc nhìn đồng hồ, ngáp dài một cái rồi hỏi: "Ca cấp cứu chuyển lên chiều nay phải không? Tôi nhớ là xuất huyết thùy trán thái dương trái."
"Chính là ca đó!" Giọng Hàn Vĩ khàn đi vì cảm, anh phải hắng giọng liên tục: "Chiều nay huyết áp cao quá, khụ... không mổ ngay được. Vừa chụp CT lại xong, khụ... ổ xuất huyết lan rộng hơn nhiều rồi."
"Vẫn chưa hạ được huyết áp à?"
"Vẫn trên 160, đang truyền Natri Nitroprussid rồi. Khụ! Thôi đừng hỏi qua điện thoại nữa, qua ngay đây xem tình hình đi."
"Tôi đang xỏ giày đây." Trần Hi Nam đáp, dù miệng nói vậy nhưng lòng anh đã có dự cảm chẳng lành – tình hình chắc chắn không chỉ dừng lại ở mức "xem xét". Quả nhiên, khi anh tất tả chạy tới phòng bệnh, bệnh nhân đã hôn mê sâu.
Hàn Vĩ đang đứng cạnh giường bệnh, cẩn thận điều chỉnh tốc độ truyền dịch. Anh là một người đàn ông vạm vỡ, da ngăm đen, chiếc áo blouse trắng khoác trên người trông hơi chật so với khổ người. Vầng trán cao lộ rõ đường chân tóc hình chữ M đặc trưng, đôi mắt trũng sâu hằn rõ vẻ mệt mỏi dưới ánh đèn phòng bệnh.
Cái nghề bạc bẽo này quả thật dễ làm người ta rụng tóc, nhưng Hàn Vĩ cũng không hẳn là "hói sớm". Dù gì anh cũng đã ba mươi lăm tuổi, hơn Trần Hi Nam tới tám tuổi. Vậy mà cả hai lại cùng một cấp bậc: bác sĩ điều trị.
Không phải vì năng lực chuyên môn của Hàn Vĩ kém cỏi.
Ai trong ngành cũng biết, con đường sự nghiệp y khoa vô cùng gian nan, thường chia thành các bậc: Thực tập sinh, Bác sĩ nội trú, Bác sĩ điều trị, Phó Trưởng khoa, Trưởng khoa, rồi mới đến Giáo sư. Mỗi bước tiến đều đòi hỏi nhiều năm trời phấn đấu không ngừng nghỉ. Ba năm thực tập, năm năm nội trú, đến năm ba mươi lăm tuổi mà vững vàng chuyên môn, tự mình đảm đương công việc đã là cả một thành công.
Thế nên, Hàn Vĩ là một trường hợp rất điển hình, còn Trần Hi Nam mới thực sự là một ngoại lệ.