Tối qua nàng đã định xoát thêm một điểm tiến độ cốt truyện bằng cách khiến thị nữ hiểu lầm nàng và Hạ Lan Nguy có quan hệ, để tin đồn trong phủ lan truyền mạnh hơn đáng tiếc kế hoạch dang dở.
Nhưng cũng không sao.
Chỉ cần nàng thường xuyên xuất hiện bên cạnh Hạ Lan Nguy, cơ hội để tạo hiểu lầm sẽ không thiếu.
Nghĩ vậy, nàng lấy ra phù truyền tin, gửi cho Hạ Lan Nguy một lời nhắn: Hỏi xem một lát có thể đến bái phỏng không. Nàng nói đã chuẩn bị chút điểm tâm, muốn xin lỗi chuyện tối qua.
Sau đó nàng lại lén đưa thêm ít tiền cho bọn tạp dịch, sai họ ra ngoài mua giúp một ít điểm tâm mang về.
Bình thường những lần nàng đưa đồ ăn cho Hạ Lan Nguy đều là như thế.
Mua sẵn bên ngoài, rồi nàng sắp đặt lại trên bàn, giả vờ là mình tự tay làm.
Chứ thật ra, nàng rất ít khi xuống bếp, hôm qua chính tay nấu canh giải rượu đã là một trong số ít lần hiếm hoi.
Tạp dịch đi nhanh, trở về cũng nhanh.
Lúc Tạ Diên Ngọc bày xong bàn điểm tâm gọn gàng, Hạ Lan Nguy vẫn chưa trả lời tin.
Nhưng nàng cũng không để tâm lắm, tự tay mang hộp đồ ăn lên rồi rời khỏi phòng.
Nhưng mà vừa mới bước ra khỏi viện môn,
Tạ Diên Ngọc đã thấy một người hầu đang đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Người hầu kia thấy nàng liền bước tới, cung kính nói: “Công tử mời ngài đến một chuyến.”
Là người hầu của Tạ Thừa Cẩn.
Tạ Diên Ngọc đã gặp qua hắn vài lần, nghe hắn xưng “công tử”, tự nhiên cũng đoán được là nói đến Tạ Thừa Cẩn.
Nàng hơi nghi hoặc, không biết Tạ Thừa Cẩn lại tìm mình vì chuyện gì.
“Ngươi biết huynh ấy tìm ta có việc gì không?”
Người hầu không trả lời thẳng, chỉ nói: “Ngài đi rồi sẽ biết.”
Tạ Diên Ngọc: “…”
Nàng xách theo hộp điểm tâm, cúi đầu liếc nhìn thời gian trong ngày.
Tuy không rõ Tạ Thừa Cẩn gọi mình có chuyện gì gấp gáp, nhưng nếu chỉ là chút việc vặt thì chắc cũng không làm lỡ mất thời gian gặp Hạ Lan Nguy.
Huống chi, Hạ Lan Nguy đến giờ vẫn chưa hồi tin, xem ra cũng chẳng vội.
Nghĩ vậy, nàng gật đầu, xoay người theo người hầu rời đi.
Bên kia.
Hạ Lan Nguy ngồi trong phòng, một mình bày ván cờ, vừa đánh vừa suy nghĩ, tầm mắt vẫn luôn dừng ở chiếc phù truyền tin bên cạnh.
Hắn không vội đáp lời.
Không chủ động quá là đúng.
Đời trước vào thời điểm này, hắn đối với nàng vốn dĩ cũng chẳng mấy để tâm.
Mỗi khi hắn thờ ơ, nàng liền tự mình tìm đến.
Giờ đây, hắn an tĩnh ngồi đó, rõ ràng vẫn đang để tâm, nhưng ngoài mặt lại không có hành động gì.
Tầm mắt đặt trên đưa tin phù, nhưng đến một chữ cũng không gửi lại.
Người hầu đứng bên không nhịn được hỏi: “Công tử, không trả lời Tạ tiểu thư một tiếng sao?”
Hạ Lan Nguy nghe vậy, hờ hững đáp: “Chưa cần.”
Hắn thu lại ánh mắt, quay về nhìn bàn cờ, một lần nữa hạ quân cờ xuống.
Nếu nàng có giá trị, thì cứ để nàng chủ động thêm chút nữa.
Trước đây cũng đều là như vậy.
Cho dù hắn không hồi đáp, nàng vẫn sẽ tự mình tìm đến.
…
Tạ phủ rất rộng. Chỗ của Tạ Diên Ngọc nằm ở phía tây, yên tĩnh và hoang vu, có phần lạnh lẽo hiu quạnh.
Còn phía đông phủ nơi các chủ tử chính thống cư ngụ thì khác hẳn: Cũng là thanh tĩnh, nhưng phong thuỷ cực tốt, linh khí nồng đậm, hoàn toàn thích hợp để tu hành.
Tạ Diên Ngọc đi theo người hầu hướng về phía đông, càng đi về phía ấy, linh thực ven đường càng sum suê, hoa cỏ bài trí càng tinh xảo, cảnh vật xa hoa tới mức khiến người khác chói mắt.
Ánh mặt trời chiếu lên mái đình, dội xuống những phiến ngói lưu ly, ánh sáng phản chiếu loá tới mức khiến nàng phải nheo mắt lại.
Nơi này, bất kỳ một viên ngói cũng có thể quý giá hơn cả mạng của nàng.
Để đổi được cái danh xưng “kế nữ của Tạ gia”, nàng từng dùng chính thân thể đầy máu thịt của mình để trao đổi.
Mỗi nửa tháng, nàng đều phải giống như một con vật bị xâu xé, bị người ta rạch da lấy máu, đem về cho Tạ Thừa Cẩn luyện công.
Tất cả chỉ để đổi lấy một cái tên, mà thật ra nàng không được coi là chủ tử, cũng không phải hạ nhân, chỉ là một thứ bị treo giữa lưng chừng, không thân phận, không chỗ đứng.
Mà Tạ Thừa Cẩn, lại là chủ nhân chân chính của nơi này, một cành cây, một ngọn cỏ trong đông phủ, đều thuộc về hắn.
Tạ Diên Ngọc cụp mắt, che giấu đi tia lạnh lẽo và bất cam trong đáy mắt, không nhìn xung quanh nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào đường đi dưới chân.
Không bao lâu sau, nàng đến trước thư phòng của Tạ Thừa Cẩn.
Trong thư phòng không có mùi huân hương,
các cửa sổ mở hé tạo cảm giác thông thoáng. Không gian yên tĩnh, chỉ lẩn quẩn thoảng qua mùi mực nhàn nhạt.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác xanh xám, kiểu dáng đơn giản, màu sắc đạm mạc, càng làm hắn trông giống như một khối băng lạnh lẽo không có cảm xúc.
Tạ Diên Ngọc khẽ ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi ôn hoà hành lễ: “Huynh trưởng.”
Nàng hỏi: “Không biết huynh kêu ta đến là vì chuyện gì?”
Lúc đó Tạ Thừa Cẩn đang viết gì đó, dáng ngồi đoan chính.
Nghe thấy nàng đến, hắn đặt bút xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi muốn tu hành?”