Tuy rằng nhị sư huynh này thường hay than phiền chuyện làm lão mẹ của cả bọn rất mệt, nhưng Cố Bạch Khanh cảm thấy đó vốn là bản chất của hắn thôi. Nếu thật có ai thay hắn lo liệu hết, chỉ sợ hắn còn nghĩ rằng người ta làm không tới nơi tới chốn ấy chứ.
“Trước tiên nên mua một đợt y phục mới, phải là màu đen tuyền.” Việc đầu tiên Cố Bạch Khanh nghĩ đến chính là chuyện này.
“...A?” Phù Trị Nghi hơi sửng sốt.
“Lúc tu luyện, linh lực dao động một chút, làm hỏng hết cả y phục rồi.” Cố Bạch Khanh bịa chuyện tỉnh như không.
Có lẽ do nguyên thân từ trước đến giờ không bao giờ nói dối, nên Cố Bạch Khanh vừa nói xong, Phù Trị Nghi liền không hề nghi ngờ, trái lại còn lo lắng hỏi: “Thân thể thấy sao rồi?”
“À, chỉ là dao động, không ổn định.”
“Vậy là được rồi. Để ta cho người đến Tiên Y Cư đặt may bộ tốt nhất. Nhưng mà sao lại là màu đen? Ngươi chẳng phải luôn thích màu trắng vì thấy sạch sẽ, thanh nhã sao?”
Câu hỏi này hay lắm, rất có đất diễn.
Vì trong nguyên tác, sư tôn xuất hiện là mặc ba màu chủ đạo trắng, xanh lam, xanh lục phiêu dật thanh tao. Còn đồ đệ phản nghịch thì toàn thân hắc y cứng cáp màu đen vừa ra dáng “công”, màu trắng nhìn lại “thụ”. Vậy nên cậu chơi bài ngược! Một thân đen tuyền cho khí chất khác biệt.
Màu đen không tốt sao? Hấp thụ nhiệt, chống bẩn, ổn trọng, khí khái chính là phong thái nam tử hán đích thực!
Cố Bạch Khanh mặt không đổi sắc, điềm nhiên nói: “Đổi màu, đổi tâm trạng.”
Phù Trị Nghi cũng không truy vấn thêm. Dù sao tứ sư đệ trước kia ra tay tàn nhẫn, sát khí mười phần, mặc một thân trắng toát nhìn chẳng khác nào bạch lăng đoạt mệnh. Nay không còn linh lực, mặc y phục tối màu cũng là để an ủi lòng mình thôi. Xem ra đứa sư đệ này ngoài lạnh trong mềm, đúng là vẫn còn trẻ con.
Phù Trị Nghi cảm khái, gật đầu đầy tâm tình người làm mẹ.
“Ừ, còn nữa, ta muốn thay toàn bộ đồ đạc trong Lạc Phong các.”
Phù Trị Nghi: ???
Tại sao đột nhiên cảm thấy sư đệ giống như trúng xổ số rồi bắt đầu trả thù xã hội thế nhỉ?
“Cái này… đồ đạc thì sao?” Câu hỏi này cũng hỏi rất đúng chỗ!
Thử nghĩ xem, từng món từng món nội thất từ giường, bàn trà, ghế mềm, kệ sách, án thư, cửa sổ, khung cửa, gương linh thạch, đến cả trụ cửa, từng thứ từng thứ đều từng được xuất hiện trong đoạn diễn phát thanh trong nguyên tác! Cảnh tượng nào cũng hơi quá giới hạn, chi tiết nào cũng khó mà nói nên lời!
Giờ ngày ngày đối diện với mấy thứ đó, Mặc Huyền Ly lại hay đến thỉnh an cậu, chỉ cần sơ sẩy một chút là tâm trí trôi xa, tự khơi dậy những hình ảnh không nên nhớ tới. Quá tải ký ức, đến mức chỉ muốn xóa sạch dấu vết người cũ, giống như dọn tàn tích tiền nhiệm. Nếu cậu không xử lý cho sạch, ở cái chỗ này mà dạy đồ đệ, cậu thật sự không giữ nổi tâm như nước lặng, kiểu gì cũng bị ám ảnh.
Nếu không phải sợ người ta nói cậu làm quá, cậu thực sự muốn đập trụ xây lại từ đầu. Dù sao đi nữa rừng phong bên ngoài thì quá lớn, tạm thời để đấy đã, trước hết dọn sạch mấy thứ trong tầm mắt cái đã.
“Dùng lâu rồi, hư cũ cả.” Cố Bạch Khanh đáp tỉnh queo.
Phù Trị Nghi: … Ừm, nghe cũng có lý. Dù sao mấy cái các khác cũng thay đồ đạc mấy lượt rồi. Nhưng mà trước kia sư đệ không phải ngay cả ở trong động cũng thấy ổn sao? Giờ sao lại muốn sống đời tinh tế rồi?
Chắc là do phải nuôi đồ đệ đi, nghe nói hắn muốn tự tay dạy dỗ, chắc là muốn để đồ đệ có chỗ ở thoải mái. Xem ra đại sư tỷ thật có mắt nhìn, nhìn xem, tứ sư đệ giờ càng ngày càng giống người rồi!
Phù Trị Nghi cảm thấy vô cùng yên tâm, gật đầu: “Được, giao cho ta. Ta sẽ chọn loại tốt nhất, ngươi nhiều tiền, tiêu thế nào cũng được!”
“Đúng rồi, sư huynh, đệ tử thân truyền có thể ở viện của đệ tử khác không?”
Phù Trị Nghi: ???
“Có thể thì có thể…”
“Vậy tốt rồi. Lát nữa phiền tiểu sư đệ đưa Mặc Huyền Ly chuyển đến Thuần Dương các, từ nay sống ở bên đó. Mọi chi phí sinh hoạt, từ ta chuyển thẳng cho bên đó là được.”
“Khoan đã khoan đã!? Không phải ngươi mới nói muốn đích thân dạy đồ đệ sao? Còn đập hết nội thất ở Lạc Phong các làm gì, giờ lại đòi chuyển người ta đi?”
Lạc Phong các đang sửa sang, liên quan gì tới chuyện dạy dỗ đâu?
Nhưng mà câu hỏi này mới là đắt giá nhất!
Một toà các, một thầy một trò, sống chung núi, sớm tối kề bên, ngày ngày đối mặt, tay kèm tay dạy cái thiết lập quen thuộc như lòng bàn tay, không cần nghĩ cũng biết là tình cảm sinh sôi, cực kỳ dễ phát sinh cẩu huyết tình tiết!
Dạo này cậu đã sống trong cảnh như ngồi trên đống lửa rồi, còn định để “lâu ngày sinh tình” nữa hả? Đừng có mơ!
“Thời gian giảng dạy hằng ngày không nhiều. Kiếm tu ngoài lý thuyết và chiêu thức, quan trọng nhất là thực chiến. Mà Lạc Phong các không có ai khác, ta lại mất hết linh lực, không thể bồi luyện cùng hắn. Nếu chuyên chú kiếm đạo, Thuần Dương các là nơi thích hợp hơn cả.”
Thực ra nghĩ kỹ lại, Mặc Huyền Ly vốn là người có vấn đề về tính cách, nên càng cần tiếp xúc nhiều với đồng môn đồng lứa, chuyển đến viện đệ tử ở chung với mọi người, kết thêm bằng hữu, chẳng phải sẽ náo nhiệt vui vẻ hơn sao? Việc cứ ở mãi nơi Lạc Phong các vắng vẻ lạnh lẽo thật sự không cần thiết.
Phù Trị Nghi nghĩ thấy cũng đúng, liền nói: “Được rồi, cứ để Mặc Huyền Ly chuyển đến Thuần Dương các đi. Có điều ta thấy ngươi vẫn nên nói rõ tình trạng thân thể với đồ đệ một chút. Tuy chuyện của ngươi không thể để ngoại nhân hay biết, nhưng hắn là đệ tử thân truyền duy nhất, có quyền được biết.”
Cố Bạch Khanh gật đầu. Dù sao khi chính thức bắt đầu dạy học cũng sẽ không giấu được. Cho tên tiểu tử kia biết trước, để hắn hiểu rõ vạn sự đều phải tự dựa vào bản thân, bởi vì sư tôn hắn giờ đã nửa tàn phế rồi. Cho nên, phải nỗ lực học tập, cố gắng tu luyện, cày cấp tăng trình thật nhanh vào!