Sau Khi Xuyên Thành Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao, Ta Phá Cạm Bẫy

Chương 16

Quả nhiên, thế giới này không hoàn toàn chỉ có bi kịch.

Mặc Huyền Ly lập tức dâng trào cảm xúc tự trách. Những lời sư huynh đệ nói đều là sai! Sư tôn thực sự là người tốt.

Nhưng ngay khi lòng hắn tràn đầy vui mừng, thì bỗng nhiên dâng lên một tia lo lắng: Sư tôn nói linh căn của ta có dị tật… Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra ta mang ma huyết? Nếu vậy có phải cũng sẽ giống như những người khác, muốn diệt trừ ta không?

Mặc Huyền Ly cố nén bất an trong lòng. Tự nhủ: Nếu sư tôn thực sự nhìn ra rồi, chắc chắn sẽ không còn chịu dạy ta nữa. Nếu không gϊếŧ, thì cũng ghét bỏ đến tận xương…

Cố Bạch Khanh hoàn toàn không hiểu tiểu kịch bản trong đầu Mặc Huyền Ly, chỉ biết lau mồ hôi lạnh, gấp rút chữa cháy cho mớ lời nói mạo hiểm ban nãy: “Cái đó… thật ra nếu ngươi không cố gắng, ta đã tính bỏ mặc ngươi, để ngươi ở lại Phi Hạc các, chẳng liên quan gì đến ta cả…”

Tuy lời có phần lạnh lẽo, nhưng so với nỗi lo bị nhìn ra ma huyết, thì đúng là nhẹ như gió thoảng. Thiếu niên ngẩng đầu mỉm cười rạng rỡ như nắng sớm.

Cố Bạch Khanh: … Tâm… thật sự… rất… mệt…

“Thôi được rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.” Cố Bạch Khanh vung tay đuổi người, kết thúc tiết "giáo huấn sư đồ".

Mặc Huyền Ly vừa định cáo lui, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng hót của tiên hạc, là một con tiên hạc bay vòng từ phía sau núi tới, men theo dòng suối hạ xuống uống nước. Rõ ràng Lạc Phong các trước nay không hề nuôi tiên hạc.

Mặc Huyền Ly nghi hoặc hỏi: “Sư tôn định nuôi tiên hạc ư?”

“Không phải, là tọa kỵ để xuất hành.” Hôm qua cậu chính là cưỡi con này trở về. Phải nói là cũng khá thú vị.

Mặc Huyền Ly vẫn chưa hiểu rõ, ánh mắt lặng lẽ dò xét sáng tuyết trên búi tóc sư tôn, lại phát hiện hôm nay Thần Tuyết không ở đó.

Ánh mắt hắn chớp lóe, chợt ngẩn người nhận ra, hôm nay sư tôn không còn là dáng vẻ nghiêm cẩn, đoan chính như thường ngày nữa. Mái tóc dài buông xõa, thân mặc trường bào ngủ rộng thùng thình, cả người toát ra vẻ lười nhác thư thái. Vừa rồi hai người còn mới qua chiêu vài lượt, y phục đã có phần xộc xệch, vạt áo mở rộng hơn bình thường, để lộ ra mảng da thịt lạnh lẽo trắng mịn như ngọc, khiến mắt cũng phải chói loà.

Tuy nét mặt sư tôn vẫn nghiêm nghị, nhưng quả thực có chút gì đó rất khác.

Mặc Huyền Ly cảm thấy ánh mắt mình mạo phạm, vội cúi đầu, bối rối xin cáo lui.

Chờ Mặc Huyền Ly rời đi, Cố Bạch Khanh mới thở phào một hơi. Tạm thời xem ra, nam chính vẫn chưa nảy sinh tâm tư bất thường gì với cậu. Nhưng để phòng ngừa bất trắc, vẫn nên chuẩn bị sẵn vài chiêu.

Vừa nghĩ đến mấy cái chiêu trò trong nguyên tác, cậu vừa xoay người đi tìm quần áo. Kết quả mở tủ ra, toàn là vân gấm, tuyết đoạn, lụa trắng, cái nào cái nấy nhẹ bẫng mờ ảo, trắng tới mức khiến cậu muốn lòa mắt.

Khó khăn mặc xong, Cố Bạch Khanh giơ tay túm lấy một phần tóc, dùng dây buộc lại, vừa định tìm Thần Tuyết để cắm lên làm trâm, thì bỗng một luồng lam quang lóe lên, Thần Tuyết tự động vèo một cái cắm vào búi tóc của cậu, suýt nữa làm cậu giật bắn.

Tối qua lúc nghỉ ngơi, Thần Tuyết cũng tự mình nhảy xuống, tuy không thể hóa hình, nhưng vì là khí linh, nên vẫn có thể hoạt động đơn giản. Nghe nói khí linh nào cũng có cá tính riêng. Hiện tại cậu không có linh lực, không cảm ứng được, chỉ sợ Thần Tuyết là loại dễ nổi khùng, không vui cái là cắm một nhát vào trán cậu luôn cũng nên.

Cố Bạch Khanh cẩn thận dỗ dành, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào Thần Tuyết: “Ngoan Thần Tuyết, đừng đâm ta.”

Ở Lạc Phong các quen dần với thân phận mới mấy hôm, cậu cũng tranh thủ ôn luyện lại toàn bộ chiêu thức có thể dùng. Ngoài việc không sử dụng được linh lực ra, những thứ khác đều ổn cả. Trước hôm bắt đầu giảng dạy, Cố Bạch Khanh cưỡi tiên hạc rời cốc, đến tìm nhị sư huynh.

Cậu đi xin tiền!

Trước đây ném đồ đệ cho Phi Hạc các, bản thân chẳng cần chi tiêu gì nên có tiền hay không chẳng quan trọng. Nhưng nay phải tự tay dạy đồ đệ, không ít chỗ cần dùng đến tiền, mà mấy khoản này đương nhiên là sư tôn phải gánh.

Dù vậy Cố Bạch Khanh cũng chẳng hề nhụt chí. Theo trí nhớ, nguyên thân căn bản không tiêu tiền, lại chẳng có đồ đệ cần nuôi, số ngân lượng mấy chục năm qua đều bị tông môn đem đi đầu tư, lời lãi rất khá. Vì nguyên thân không quan tâm tiền bạc, nên cụ thể có bao nhiêu cũng không rõ, toàn giao cho nhị sư huynh quản lý.

Giờ thì phải đi kiểm kê một phen, xem rốt cuộc bản thân có bao nhiêu “tài sản ròng”!

Gặp được nhị sư huynh, vừa nói rõ mục đích, người đang bận xử lý việc trong môn là Phù Trị Nghi liền phất tay từ xa lấy ra một quyển sổ, ném cho Cố Bạch Khanh, bảo cậu tự xem đi.

Cố Bạch Khanh lật xem một hồi, nhìn tới dòng cuối thì… Cả trang giấy kín đặc chữ, còn muốn viết tràn cả mép giấy.

“Ừm… hình như cũng kha khá?” Cậu không có khái niệm, nguyên thân trước kia cũng thế.

“Kha khá? Ngươi biết không, mấy huynh đệ chúng ta, tính cả chưởng môn, gộp lại tài sản cũng mới bằng ngươi đấy. Nếu xét về tài lực cá nhân, trong tu chân giới ngươi có thể lọt vào top ba.” Phù Trị Nghi cười như không cười.

Toàn tu chân giới, top ba?

Cố Bạch Khanh cảm thấy như có cái bánh lớn trên trời đập thẳng vào đầu, cả người choáng váng, cố gắng kiềm lại khóe môi đang muốn kéo lên. Tuy biết là mình có tiền, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này.

Xong rồi, khóe miệng kiềm không nổi nữa rồi.

“Sư đệ? Làm sao vậy?” Phù Trị Nghi nhìn sắc mặt hơi cứng ngắc của cậu, nghi hoặc hỏi.

“Ta không sao, chỉ đang nghĩ ngoài chuyện dạy đồ đệ, có khi còn phải mua sắm thêm ít đồ nữa.”

Phù Trị Nghi cảm thấy vô cùng mới mẻ. Dù sao đệ đệ nhà hắn trước giờ luôn nhạt nhẽo như nước lã, không tranh không cầu. Hắn cười tủm tỉm: “Hiếm khi ngươi mở miệng, có gì cần cứ nói, ta cho người lo liệu hết, ngươi chỉ cần ra yêu cầu, bỏ tiền là được.”