Sau Khi Xuyên Thành Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao, Ta Phá Cạm Bẫy

Chương 1

“A~ Sư tôn sao vậy? Lúc nãy hai chân còn đá người mạnh như thế cơ mà? Đồ nhi bị ngươi đá gãy mấy cái xương sườn đấy, giờ sao lại thành yếu đuối run rẩy rồi? Run dữ vậy, coi chừng ngã luôn bây giờ.”

“… Buông ra… Ngươi là nghiệt đồ!”

“Ha ha, sư tôn nhìn lại cho kỹ đi, rõ ràng là sư tôn không! Chịu! Buông! Ta ra! Đúng là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Ơ? Sư tôn gầy quá rồi thì phải? Toàn là xương, vậy không ổn đâu nha. Sư tôn nên ăn nhiều một chút, mập hơn tí thì khi đồ nhi bế mới thấy thoải mái hơn chứ.”

“Mặc Huyền Ly!!!”

“Sư tôn lại ngượng ngùng sao? Chúng ta song tu bao nhiêu năm rồi, sư tôn cần gì phải giả vờ e lệ trước mặt ta nữa chứ? Mở miệng ra còn có chút khí lực, giữ lại đi, để lát nữa còn dùng.”

Ánh đèn chiếu sáng căn phòng phối âm, như muốn phơi bày hết thảy tiếng rêи ɾỉ đau đớn mờ ám bên trong, chẳng còn góc nào để trốn. Đột nhiên có tiếng người vang lên từ ngoài phòng thu âm.

“Tiếng phát ra ở đây không đúng lắm nhỉ? Cố Bạch Khanh làm gì có chất giọng đau đớn kiểu này?” Đạo diễn thu âm cầm kịch bản đã cuốn thành ống, gõ gõ lên mặt bàn pha lê.

Ngồi bên trong, đối mặt với thiết bị thu âm, Cố Bạch ho khan hai tiếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh gãi gãi tai đã đỏ ửng, quay đầu nhìn về phía ngoài lều: “Tác giả có viết kỹ mấy đâu, sao biết được đây không phải là tiếng hôn môi chứ!”

“Không thể nào! Cậu phải phân tích logic tình tiết trước sau chứ! Đến đoạn này, Mặc Huyền Ly đã hoàn toàn ma hóa rồi, sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho Cố Bạch Khanh được?”

“Làm ơn đi, gọi là sư tôn thôi được rồi, đừng có nhắc tên đó ra nữa…” Cố Bạch nghe thấy cái tên giống y hệt tên mình, chỉ cảm thấy ê hết cả răng.

“Làm bộ làm tịch gì nữa, dù sao Mặc Huyền Ly mà đã ra tay, thì sư tôn kiểu gì cũng bị hắn làm nhục cho coi! Mau lên, truyền cảm xúc vào, khống chế cổ họng, đẩy giọng cho đúng tông đi! Cậu xuống biển lâu như vậy rồi*, còn ngại ngùng gì nữa? Cậu là chuyên nghiệp cơ mà, phải tưởng tượng cảnh tượng trong đầu! Tự mình khống chế tiết tấu, dùng tiếng của cậu mà tái hiện cảm xúc trong cảnh này, phải khiến người nghe thấy được hình ảnh!”

(*Xuống biển là từ lóng trong ngành l*иg tiếng, chỉ những diễn viên đã từng thu âm cho những cảnh tình cảm hoặc âm thanh có yếu tố nhạy cảm.)

Cố Bạch mặt đầy khổ sở giãy giụa: “Anh chắc là thu thế này không vượt quá giới hạn chứ? Tôi có bị mời đi uống trà không đấy?”

(*Uống trà là bị cơ quan chức năng mời lên làm việc.)

“Yên tâm đi, có tôi chống lưng cho!”

Cố Bạch đập đầu xuống bàn, nhắm mắt, ra dáng một người bị ép làm trái lương tâm, nhưng vẫn cố gắng chuyên nghiệp, trong đầu lướt nhanh những hình ảnh kịch bản, tính toán lát nữa nên phát ra âm thanh thế nào mới phù hợp. Nhưng càng tưởng tượng, mặt cậu càng đỏ gay lên vì xấu hổ.

Nói thật thì đạo diễn nói cũng có lý, ở phân đoạn này, Mặc Huyền Ly đã ma hóa, làm sao còn ôn nhu triền miên như trước nữa chứ.