Ma Á Out Trình Quỷ Âu!

Chương 2

Tư Lăng hít sâu một hơi, cúi mắt không nói.

Tạ Tất An tiếp tục khuyên nhủ tha thiết: “Chuyện đầu thai này, cô có điều kiện gì cũng có thể nói! Cô muốn làm con gái nhà tỷ phú hay chính là tỷ phú? Cho dù cô muốn có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, thiên phú xuất chúng, IQ tận 140, làm đại minh tinh… Nhân vật phi lý như vậy tôi cũng có thể xin giúp cô! Thậm chí nếu cô muốn sang trời Tây làm nữ hoàng, tôi cũng có thể đi đường ngoại giao mà thương lượng cho cô! Nhưng cô thực sự không thể tiếp tục ở lại âm gian được nữa!”

Nói xong, anh nhìn cô đầy van vỉ. Anh không mong Tư Lăng gật đầu ngay, chỉ cần cô chịu nhượng bộ một chút, tỏ ra có ý muốn đàm phán là anh đã vui như vớ được thưởng Tết.

Tư Lăng ngẩng mắt nhìn lên: “Thực ra tôi chưa từng muốn ở lại âm gian, chuyện này anh biết mà.”

Cô dừng lại một chút rồi nói: “Tôi muốn thành tiên.”

Chỉ hai câu, khiến Tạ Tất An đổ cái “rầm” người xuống bàn. Tư Lăng bình thản nhìn anh, không chút dao động. Mãi một lúc sau, anh mới gượng gạo chống người dậy, mệt mỏi giải thích: “Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi… địa phủ không có quy trình thăng tiên trực tiếp. Cô đầu thai làm người rồi tu tiên chẳng phải cũng được sao… Tôi có thể sắp xếp cho cô một lá số bảo đảm tu tiên thành công mà!”

Những lời này Tư Lăng đã nghe suốt 1.000 năm nay. Cô bắt đầu cảm thấy phiền, khẽ nhíu mày: “Tôi cũng nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không nỡ bỏ ba vạn năm đạo hạnh của mình.”

Tạ Tất An tức nghẹn: “Cô không thể cái gì cũng muốn cả!”

“Bạch Vô Thường đại nhân.” Tư Lăng gọi ra danh xưng xưa cũ nghe có vẻ cung kính, nhưng ánh mắt và đuôi mày lại lộ rõ vẻ mỉa mai không hề che giấu.

Cô đứng dậy, bàn tay quỷ trắng bệch với móng tay đỏ thẫm tì lên mặt bàn, người hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào Tạ Tất An, đôi mắt lạnh lẽo không mang lấy một tia cảm xúc: “Tôi tồn tại còn lâu hơn cả Phong Đô. Việc tôi ngồi đây nói chuyện với anh là vì phép lịch sự. Nếu các người có cách giúp tôi thành tiên, tôi rất cảm kích. Nếu không có vậy để tôi tích lũy thêm mấy vạn năm đạo hạnh nữa, đến lúc đó gϊếŧ vài thiên binh thiên tướng, mở một bữa tiệc linh đình, thiên giới tự nhiên sẽ có chỗ cho tôi!”

“…” Tạ Tất An bị luồng quỷ khí mạnh mẽ ấy làm cho sợ đến nghẹn họng, không nói nổi một lời.

Tư Lăng mặt không cảm xúc đứng thẳng người, xoay người bước đi.