Trong suốt 1.000 năm qua, mỗi năm Tư Lăng đều gặp Tạ Tất An một lần. Nhưng những năm trước chỉ là làm cho có lệ, năm nay, Tạ Tất An dường như nghiêm túc hơn hẳn.
Họ hẹn nhau tại quán cà phê Bỉ Ngạn Hoa ở tầng một tòa nhà làm việc của Sở Câu Hồn. Khi Tư Lăng bước vào quán, Tạ Tất An đã ngồi đợi sẵn ở đó. Vị quỷ sai được mệnh danh là “Bạch Vô Thường” này từng nhiều lần được nhân gian khắc họa thành hình tượng nở nụ cười đau khổ với chiếc lưỡi dài thè ra. Nhưng thật ra, lần cuối cùng anh dùng đến tạo hình đáng sợ đó để đi làm nhiệm vụ đã là chuyện của mấy chục năm trước rồi.
Theo dòng phát triển của thời đại, địa phủ cũng bắt đầu thực thi chính sách “chấp pháp văn minh”.
Bạch Vô Thường ngày nay để tóc rẽ ngôi lệch màu hạt dẻ, kiểu trang phục thường thấy nhất là bộ vest trắng toàn thân, còn trong các dịp trang trọng thì sẽ khoác thêm áo choàng cổ tròn màu trắng. Dáng vẻ lịch sự mà cao quý ấy ngược lại càng khiến các linh hồn dễ dàng đi theo anh hơn, đến mức gông câu hồn cũng chẳng mấy khi phải dùng tới.
“Chào buổi sáng.”
Tư Lăng ngồi xuống đối diện Tạ Tất An. Lúc này anh đang bận trả lời tin nhắn, thấy cô đến thì gập chiếc Thông Minh Bàn ba gấp [1] phiên bản mới nhất lại, lấy từ túi áo trước ngực ra một chiếc hộp nhỏ màu trắng tinh, đẩy sang trước mặt cô: “Mẫu huy hiệu Bạch Vô Thường phiên bản giới hạn mới ra mắt, cô biết rồi đấy, vẫn là năm chữ đó thôi ‘Gặp một lần, phát tài’ [2]. Hiệu quả cụ thể sẽ tùy theo công đức của người giữ, nhưng ít nhất mỗi năm cũng thu vào 1 triệu, sau khi đầu thai vẫn còn hiệu lực.”
Lông mày Tư Lăng hơi giật giật, cô hờ hững nói: “Tôi không đeo huy hiệu.”
“…” Tạ Tất An khựng lại, sau đó đẩy ly cà phê đã gọi sẵn trước mặt sang cho cô: “Latte Đế Hưu mới nhất, uống vào giải sầu. Tôi gọi loại ít ít ít đường theo khẩu vị của cô đấy… Nếm thử xem?”
Tư Lăng khẽ nhún vai: “Tôi chẳng có nỗi sầu nào để giải cả.”
Ngay từ khi gặp mặt đã tỏ rõ thái độ “Đội trời không sợ, đạp đất không kiêng”, Tạ Tất An không ngoài dự đoán mà tinh thần sụp đổ: “Chị gái à!” Anh chống khuỷu tay lên bàn, chắp hai tay van nài: “Bà cóc của tôi ơi, tôi cầu xin cô, cô đi đầu thai được không? Âm gian chúng tôi cho phép lưu lại lâu nhất là 2.000 năm, cô thì giỏi rồi, từ năm 18.000 trước khi địa phủ thành lập là cô đã có mặt, bây giờ là năm 2025 rồi, những linh hồn cùng đợt với cô đã đầu thai cả mấy trăm lần, quỷ sai bọn tôi cũng đổi vài lứa rồi, vậy mà cô vẫn còn ở đây! Bọn tôi làm việc không nổi nữa!”
[1] “通冥盘三折叠”: Là cái đĩa tròn tròn mấy ông đạo sĩ hay dùng á. Ở đây hiểu là thiết bị kết nối âm phủ ,một loại máy tính bảng hoặc điện thoại thông minh dùng riêng cho các quỷ sai, nhân viên địa phủ để xử lý công vụ, liên lạc, duyệt tài liệu, gửi tin nhắn. Thiết kế màn hình có thể gập làm 3 phần, tương tự như những dòng smartphone màn hình gập hiện đại, kiểu như Samsung Galaxy Fold nhưng với 3 khớp gập thay vì 1.)
[2] “一见生财”: Gặp một lần, phát tài – câu chơi chữ mang ý chúc mừng may mắn.