Phú Bà Trạm Tỷ Trèo Tường Đu Thần Tượng

Chương 17

“Thôi kệ, cứ khóc đi, ông nội mình đâu nỡ giận thật.” Vừa nói, cô vừa đưa tay ra khoe thành quả sáng tạo của mình: “Thế nào? Trông cũng hợp dáng đúng không?”

Nhiều lúc Thạch Miểu thật sự khâm phục cái kiểu “thảnh thơi đến vô đối” của Tống Thi Nghiên. Sau khi đỗ xe, cô ấy định đi cùng vào nhà nhưng bị Tống Thi Nghiên ngăn lại: “Ngày mai cậu còn phải dậy sớm đi làm, quay về thành phố ngủ đi. Ông nội tớ mà nổi giận thì kéo dài đến sáng mất.”

“Cậu vào đó một mình được không đấy?”

Tống Thi Nghiên mở cửa xe, quay đầu cười tươi tắn: “Hôm nay vất vả rồi nha, cuối tuần tớ mời ăn một bữa đàng hoàng!”

Thạch Miểu thấy cô còn tung một cái hôn gió cũng đùa lại bằng một động tác y hệt, chỉ khi thấy Tống Thi Nghiên an toàn bước vào biệt thự mới chịu quay xe rời đi.

Vừa bước vào nhà, Tống Thi Nghiên đã thấy ông nội, ba và mẹ đang nghiêm nghị ngồi trên bộ sofa gỗ trắc. Thấy cô vào cửa, người giúp việc nhanh chóng đón lấy túi xách, cô cũng vội vàng tháo giày cao gót.

Ông cụ gõ mạnh cây gậy xuống sàn, giọng đanh lại: “Còn không mau lại đây!”

Bà Tống thấy chồng tức giận thật, vội xua tay ra hiệu cho con gái lại gần. Tống Thi Nghiên biết hôm nay không thể lười biếng, liền bước tới ngồi sát bên ông, hai tay ôm lấy cánh tay ông, giọng nũng nịu: “Ông nội, sao ông không báo trước để con về nhà đón? Nếu biết ông tới, con đã về sớm rồi.”

Ông cụ Tống luôn cưng chiều cô cháu gái này nhất nhà nhưng từ sau khi tốt nghiệp đại học, cô chạy rong khắp nơi, chẳng bao giờ chịu ở yên. Con gái nhà lành, có điều kiện có thời gian, thích theo đuổi thần tượng hay đi du lịch cũng chẳng sao. Vấn đề là, Tống Thi Nghiên toàn chọn mấy chỗ trời ơi đất hỡi như rừng nhiệt đới, sa mạc, hoang đảo... Khiến cả nhà lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng.

Ba mẹ cô cũng hết cách, đành nghĩ tới việc dùng tình yêu để “thu phục”. Nếu có bạn trai, biết đâu cô sẽ bớt ham chơi, ở nhà nhiều hơn, cả nhà cũng an tâm hơn một chút.

Nào ngờ hôm nay cô lại dám buông lời khó nghe trước mặt người nhà họ Giang, còn ăn mặc kiểu đó nữa, chẳng khác nào cố ý phá đám. Ông cụ bị mất mặt trước bạn già, giận đến mức phải đích thân sang hỏi tội.

“Con ghét Giang Tụng đến thế sao? Tuy anh ta tuy lớn tuổi hơn con một chút, nhưng là người giỏi giang nhất trong thế hệ nhà họ Giang. Dù chưa ưng ngay từ lần đầu gặp thì cũng không nên bất lịch sự như vậy.”

Tống Thi Nghiên thật không ngờ Giang Tụng lại là loại người âm thầm mách lẻo sau lưng. Đã thế thì cô cũng chẳng cần khách sáo nữa.

“Ông nội, nhà mình đang gặp khó khăn gì à”

Thấy cháu gái mình nước mắt lăn dài như mưa rơi, ông cụ thoáng hoảng: “Sao lại hỏi vậy? Nhà mình vẫn ổn mà.”

Đó chính là câu mà cô đang chờ. Tống Thi Nghiên liền nhìn ông bằng ánh mắt ấm ức: “Nếu mọi chuyện đều ổn, sao ông lại ép con gặp một người như vậy? Là vì con làm sai điều gì, nên ông mới trừng phạt con như thế đúng không?”