“Xoẹt...”
Tiếng kiếm đâm vào da thịt vang lên bên tai Dung Duệ nhưng lại không có cảm giác đau đớn như dự đoán. Vị Nhϊếp Chính Vương với y phục nhuộm đầy máu vội vàng quay đầu lại, theo bản năng đỡ lấy thân thể mềm mại ngã vào lòng mình.
Đôi mắt như kiếm của nam nhân quyền lực nhất Đại Sở đầy những tia máu, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và hoang mang.
Hắn chợt nhớ ra, người con gái bị đâm xuyên ngực trong lòng mình chính là... đóa hoa nhỏ mà hắn để lại trong hậu viện?
Vị tiểu thư ngốc nghếch của phủ Duật Quốc công, thê tử trên danh nghĩa của hắn.
“Tại sao?”
Thái An năm thứ mười ba, đêm rằm tháng tám, Thái tử Dung Huyền Trinh dẫn một vạn binh lính bao vây phủ Nhϊếp Chính Vương.
Không ai ngờ rằng Thái tử, người thường ngày cung kính với Nhϊếp Chính Vương còn hơn cả cha ruột đột nhiên khởi binh nổi loạn. Phi y quân dưới trướng của Dung Duệ đang trấn giữ Hồ Châu chưa về, Ngân y quân lại đóng quân ở sa mạc phía Bắc nhiều năm, thêm vào đó là Thần Cơ doanh phản bội vào lúc này, chỉ trong một đêm đã bị vây khốn.
Chủ nhân tòa thành mặc áo bào đen thêu chín con rồng, đứng thẳng giữa sân, thanh kiếm rút ra mang theo sát khí.
Dung Duệ nghe thái tử lớn tiếng chửi rủa hắn chỉ là một đứa con hoang, chửi hắn là một ngôi sao sát tinh, trời sinh phải khiến người thân rời xa, chửi hắn làm đủ loại chuyện ác nên cả đời không được siêu thoát, hắn cũng chỉ thản nhiên vung từng nhát kiếm.
Dù sao thì từ khi mẹ mất, hắn không được ai yêu thương, cũng không yêu thương bất kỳ ai, một thân một mình đi đến con đường này, đến bước đường cùng thì cũng chỉ là kết thúc một mạng.
Tuy nhiên, Nhữ Xuyên(*) Nhϊếp Chính Vương mang tiếng ác suốt đời, nhưng thị vệ trong phủ lại chẳng tiếc mạng sống, chỉ mong đổi lấy cho chủ tử thêm một khắc thở dốc.
(*) 汝川 (Nhữ Xuyên) là một cụm từ mang phong vị văn học, thường xuất hiện trong các tiểu thuyết cổ trang hoặc truyện kiếm hiệp. Nó có thể được dùng để chỉ một địa danh hư cấu, mang tính biểu tượng hoặc gợi lên cảm giác về một vùng đất cổ kính, yên bình, phù hợp với bối cảnh văn hóa Á Đông.
Tiếng vũ khí va chạm chói tai kéo dài rất lâu, vầng trăng tròn trên trời bị luồng khí huyết ảm đạm cuồn cuộn nhuộm đỏ từ trong phủ. Đợi đến khi tất cả đều lạnh lẽo, gương mặt ướt đẫm máu của Dung Duệ ngước nhìn lên mặt trăng, rồi cúi đầu dùng chút sức lực cuối cùng ôm chặt cô nương trong lòng đang dần trở nên lạnh lẽo.
“Hoa Vân Thường.”
Giọng nói hắn khàn đặc, lần đầu tiên trong đời hắn gọi tên nàng, chẳng hiểu tại sao.
Cô nương xinh đẹp tựa một đóa hoa quý giá nhưng lại ngốc nghếch không nhận ra ai, chỉ là một vật trang trí trong cuộc trao đổi lợi ích của hắn… sao lại đột ngột chạy đến đây, đỡ cho hắn một kiếm chí mạng?
Thân thể thiếu nữ ấy mềm mại như một bông hoa mỏng manh không chịu được sức ép, lúc này máu từ vết thương của nàng chảy ra không ngừng.
Đôi mắt đen của Dung Duệ run rẩy.
Thái tử vì biến cố nhỏ này làm chậm lại một chút, nhưng y nhanh chóng rút kiếm cười lạnh mà bổ thêm một kiếm vào người Dung Duệ lúc này đã không còn sức chống cự.
“Hoàng thúc, đi thong thả!”
Theo đường kiếm rút ra, đôi mắt của thiếu nữ trở nên mờ mịt, nàng há miệng phun ra một ngụm máu lớn, ngón tay chạm nhẹ vào người nam nhân rồi vô lực rơi xuống.
Một tia tàn nhẫn thoáng qua đáy mắt Dung Duệ, hắn giơ tay nắm chặt lưỡi kiếm rồi kéo về phía sau. Dung Huyền Trinh không ngờ con thú sắp chết này còn đủ sức mà lảo đảo lao về phía trước, chặt đứt một cánh tay của y!
"A!" Tiếng kêu thét thảm thiết của Dung Huyền Trinh vang lên, các hộ vệ Đông Cung ồ ạt bao vây tấn công.
Thế nên trong lịch sử nước Sở, vị Nhϊếp Chính Vương đầu tiên bị trúng chín ngọn giáo mà chết.
Nhưng cho đến chết hắn không hề buông tay nàng ra, đến tận giây phút cuối cùng khi ý thức dần tan biến, nam nhân lạnh lùng không biết yêu này vẫn khẽ thì thầm trong lòng: "Tại sao?"