Mang Theo Không Gian Xuống Nông Thôn, Người Khác Ăn Rau Tôi Ăn Thịt

Chương 6.2

“Đúng vậy, tiền này của tôi không rõ ràng gì đâu.”

Thẩm Ninh nói, giọng vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt đã lạnh xuống.

“Tôi trộm sổ hộ khẩu trong nhà, thay Vương Bảo Châu ghi danh xuống nông thôn. Giờ tiêu tiền chính là dùng tiền trợ cấp thanh niên trí thức thay cô ta.”

Ngón tay trắng muốt lục lọi trong túi một lúc, rồi đặt phong thư màu trắng lên bàn:

“Trừ tiền cơm ra, chỗ còn lại đều ở đây.”

“Xuống nông thôn vốn dĩ phải là cô ta, Vương Bảo Châu. Bọn họ chiếm nhà cha tôi để lại, tiêu tiền cha tôi để dành, còn muốn đuổi tôi ra khỏi thành phố, bắt tôi thế thân xuống nông thôn làm việc. Đến tiền trợ cấp của thanh niên trí thức cũng không cho tôi. Cái mối hận này tôi không nuốt nổi!”

“Nói thật, tôi còn phải cảm ơn cái tên ăn trộm kia. Dù gì cũng là đồ của tôi, thà bị trộm sạch còn hơn để rơi vào tay bọn họ.”

Cố Sao Hôm khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn. Làm cảnh sát nhân dân, lại là người có năng lực, chỉ trong vòng một giờ, hắn đã điều tra rõ ràng mọi chuyện xảy ra trong nhà họ Thẩm. Hắn biết rõ cô gái nhỏ trước mặt có cuộc sống không dễ dàng gì.

Mẹ mất sớm, cha qua đời sau đó. Từ nhỏ sống dưới tay mẹ kế, khổ sở bươn chải, đến năm mười sáu mới có thể xin đi làm trong xưởng. Nhưng chưa kịp ổn định thì đã bị mẹ kế bày mưu, định đưa cô xuống nông thôn thay cho con gái riêng.

Thỏ bị dồn ép còn biết cắn người, huống chi là người.

Cố Sao Hôm thở dài, đẩy phong thư trở lại:

“Cất đi. Lo mua thêm ít đồ dùng đi. Cuộc sống ở nông thôn không dễ đâu. Vậy sau này cô tính sao?”

Trong mắt Thẩm Ninh hiện lên một tia sáng tối khó lường… quả nhiên, cô đã đánh cược đúng. Thay vì giấu đầu hở đuôi, chi bằng nói bảy phần thật, ba phần giả, lại càng khiến người ta dễ tin, còn giúp gột bỏ phần nào nghi ngờ.

“Bán công việc, bán luôn cả nhà. Tôi sẽ rời khỏi nơi này. Tuyệt đối không để Vương gia được như ý.”

Cố Sao Hôm khẽ giật mình, ánh mắt lướt lại trên người cô gái nhỏ gầy yếu trước mặt, rõ ràng là không ngờ cô có thể quyết đoán đến vậy.

So với những kẻ gặp chuyện chỉ biết oán trách số phận, than thở bất công, cô gái này đúng là mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Lúc này mì đã được bưng lên, hai người im lặng ăn, không ai mở lời trước.

Mùi thịt bò thơm lừng cùng sợi mì dai vừa phải như đang an ủi dạ dày đang rỗng tuếch của Thẩm Ninh. Vị ngon lan ra đầu lưỡi, rồi chạy thẳng đến tim.

Nhưng cô vừa ăn vừa nhớ lại lần cuối cùng được ăn mì bò, là khi cha cô còn sống.

Đôi mắt bỗng đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà “lách tách” rơi xuống.

Cố Sao Hôm sững người, không khỏi bất ngờ. Cô nhóc này sao nói khóc là khóc ngay được?

Hắn vốn không phải kiểu người dễ mềm lòng, nhưng lúc này lại không khỏi dấy lên vài phần thương cảm với cô gái nhỏ trước mặt.

“Cô nếu đang gặp khó khăn, có thể nói ra. Trong khả năng của tôi, tôi không ngại giúp một tay…”

Thẩm Ninh rất nhanh đã thoát ra khỏi cảm xúc đau buồn. Dù sao cũng đã sống lại một lần, chuyện kiếp trước trải qua sớm đã rèn cô thành người vững vàng, cứng cỏi.

Cô điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn Cố Sao Hôm, người đàn ông mang chính khí lẫm liệt ngồi đối diện nét mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Đúng là buồn ngủ thì gặp ngay gối đầu. Quá đúng lúc!

Cô vốn đang lo không biết phải tìm ai để tố cáo Vương Bảo Dân chuyện đầu cơ trục lợi, vậy mà người này chẳng phải vừa khéo chính là “đầu mối chuyên nghiệp” sao?

Thẩm Ninh không do dự, lập tức đổ hết những gì mình biết ra, toàn bộ đều là nghe được từ miệng Vương Bảo Dân khi hắn buột miệng nói trong nhà.

Cô kết hợp với tình hình gần đây, trong lòng đã có một suy đoán táo bạo…

“Lúc nãy, khi tôi từ khu thanh niên trí thức ra, tình cờ nghe hai đồng chí nói chuyện. Hình như họ nói 10 giờ tối, ngõ Tây Lâm, có giao dịch gì đó… Tôi nghi ngờ họ đang buôn bán trái phép, có hành vi đầu cơ trục lợi.”

Cố Sao Hôm hơi giật mình. Sao đang yên lại kéo đến chuyện chợ đen?

Nhưng cấp trên gần đây đúng là đang gấp rút truy bắt một đường dây buôn lậu. Chỉ là “rồng mạnh không đè nổi rắn địa phương”, bọn kia quỷ quyệt, mấy lần hành động đều để chúng chạy thoát.

Hắn nghi ngờ nhìn Thẩm Ninh, ánh mắt dần sắc lại, như đang xem xét thực hư.

Thẩm Ninh thấy thế liền giơ tay ra vẻ đầu hàng:

“Được rồi, nói thật cho anh biết, tôi nghe từ miệng anh kế của tôi, Vương Bảo Dân. Hắn vốn lén lút ra vào chợ đen, chuyện tốt chưa thấy làm bao giờ.”

“Báo cáo hành vi phạm pháp là nghĩa vụ của mỗi công dân. Tôi chỉ đang làm tròn trách nhiệm thôi. Đương nhiên, tôi cũng không phủ nhận mình có tư tâm, tôi đúng là không muốn để nhà họ sống yên ổn.”

“Anh cũng không cần nhìn tôi kiểu đó. Tôi chỉ cung cấp thông tin. Còn bọn họ có thật giao dịch đúng giờ đúng chỗ hay không, tôi không thể bảo đảm…”

Cố Sao Hôm trầm mặc. Cô gái nhỏ trước mặt, nhìn thì yếu đuối như gà con mới nở, nhưng lần nữa khiến hắn phải thay đổi cách nhìn.

Gương mặt mềm mại như vô tội, đôi mắt long lanh như sắp khóc đến nơi… nhưng lại là kiểu “giả heo ăn thịt hổ”, tâm cơ sâu, quyết đoán tàn nhẫn.

Giờ phút này, cô đang ngồi trước mặt hắn, lặng lẽ chờ phản ứng của hắn, ánh mắt sáng lên một cách nguy hiểm.

Cố Sao Hôm khẽ ho nhẹ hai tiếng:

“Khụ khụ…”