Cái quỷ gì đây?! Rượu gì mà như nước dưa hấu lên men ba ngày chưa rửa?!
Cô muốn nhổ ra, nhưng bắt gặp ánh mắt đang quan sát của Kỷ Thiên Tinh.
Ngay lúc này mà phun ra thì còn đâu hình tượng?!
Rượu trong ly còn lắc lư, tay thì bắt đầu mỏi. Sở Mạt cắn răng, y như đang uống thuốc bắc, nín thở làm một hơi cạn sạch.
Sau đó phóng thẳng ra hành lang, lao vào nhà vệ sinh, bám lấy bồn rửa tay thơm nức mùi nước hoa hàng hiệu.
Ọe——!!
“Thiên Tinh, em nhìn gì thế?”
Kỷ Thiên Tinh nghiêng người giữ chặt ly rượu, khẽ gật đầu về phía góc sảnh:
“Chị Hứa, chị xem kìa——”
Lời còn chưa dứt, cậu đột ngột im bặt.
Cô gái khi nãy, mặc váy đuôi cá màu đen trễ vai, vóc dáng uyển chuyển, làn da trắng như bạch ngọc, tựa vào tường nhấp rượu—giờ đã không thấy đâu nữa.
Trong ký ức cuối cùng, cô vừa đuổi xong một kẻ bám dai, hình như cảm nhận được ánh nhìn của cậu nên nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lại.
Kỷ Thiên Tinh chưa từng thấy đôi mắt nào long lanh mà quyến rũ đến thế.
“Đừng đứng ngẩn ra đấy nữa, lo chính sự đi.” Hứa Bạch Anh thúc cùi chỏ vào hông cậu, “Đằng trước kia là đạo diễn Lưu, dạo này đang chuẩn bị quay phim mới, mình qua chào hỏi, nhớ ngọt giọng tí vào.”
Kỷ Thiên Tinh đảo mắt nhìn quanh sảnh, thở ra nhè nhẹ:
“Vâng.”
Sở Mạt lách qua đám đông, tìm đến bàn tiệc, chộp lấy ly nước cam không ai ngó ngàng mà tu một hơi hết sạch.
Rượu vang gì mà chát muốn trẹo lưỡi!
Uống dở vậy mà cũng có mặt mũi mở hẳn một hầm rượu á? Thà là nước cam pha loãng còn đỡ tệ hơn!
Sở Mạt súc miệng bằng nước cam xong, lại cầm ly rượu lên, bày bộ dáng nhàn nhã, đi quanh tìm bóng dáng Kỷ Thiên Tinh.
Cô bắt gặp trước tiên là người quản lý đi cùng cậu.
Chị ta đứng trong đám đông, ly rượu che nửa khuôn mặt, đôi bông tai dài đong đưa trước gò má, vẽ ra hai đường cong lấp lánh.
Sở Mạt chậm rãi bước đến, liếc mắt dò xét từng người một trong nhóm đó.
Không thấy Kỷ Thiên Tinh.
Kỳ lạ?
Cô nhíu mày nhìn chị quản lý hai lần rồi lại hòa vào đám đông.
Ánh mắt cô lướt qua từng gương mặt đang cố nặn ra nụ cười xã giao. Sau một vòng quanh nửa hội trường, không biết đã nói bao nhiêu lần “xin lỗi”, cuối cùng cô cũng tìm thấy Kỷ Thiên Tinh ở chiếc bàn nhỏ gần sân khấu.
Cậu đang bị vây giữa một đám người, trên bàn có mấy chai rượu đã mở, bên cạnh là một gã bụng bia đang nhét ly rượu mới vào tay cậu.
Sở Mạt rút điện thoại từ ví, nhanh tay chụp gã bụng bia, gửi cho Giả Tư Trần:
"Tên béo này là ai?"
Giả Tư Trần trả lời chớp nhoáng:
"Đạo diễn Lưu, Lưu Xuân Sinh, đạo diễn phim Đại Sở Truyện, lão cáo già trong nghề, quan hệ rộng lắm. Nhưng mà… tên này chuyên kéo diễn viên mới đi mấy buổi tiệc đầu tư, nói trắng ra là… dắt mối."
Sở Mạt siết chặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn lại.
Kỷ Thiên Tinh vừa bị ép uống thêm một ly, cả người loạng choạng.
Cô mím môi, không do dự nữa, chen vào đám người.
“Thiên Tinh à, đây là Lý tổng đấy, cạn ly nào.” Lưu Xuân Sinh vỗ vai Kỷ Thiên Tinh, gọi phục vụ khui thêm chai mới.
Kỷ Thiên Tinh đẩy ly rượu ra, lưng không giữ nổi, cố gắng đứng vững với cái đầu quay cuồng:
“Đạo diễn Lưu, em thực sự không uống nổi… em ít khi uống rượu lắm.”
“Không sao, không muốn uống thì thôi, đừng uống đến ngã ra đấy.” Lý tổng xoa cằm, giọng không mấy quan tâm.
Kỷ Thiên Tinh lờ mờ nghe được chữ “thôi”, chớp mắt vài cái, vịn gối đứng thẳng dậy.
Lưu Xuân Sinh hừ lạnh:
“Còn không mau cảm ơn Lý tổng?”
Kỷ Thiên Tinh cười gượng:
“Cảm ơn Lý tổng.”
Lý tổng cười cười:
“Muốn đóng phim à?”
Tim Kỷ Thiên Tinh đập mạnh, gật đầu lia lịa.
“Tôi cũng tìm hiểu qua cậu rồi.” Lý tổng xoay xoay ly rượu, nói tiếp – “Ngoài tửu lượng ra thì mọi thứ đều ổn. Nhưng uống rượu kém vậy, khó mà bàn chuyện lớn được.”
Ngay lập tức có người hiểu ý, lại rót thêm cho Kỷ Thiên Tinh một ly đầy.
Cậu lắc đầu mấy cái, cố nặn ra một nụ cười méo xệch:
“Lý tổng, em thực sự không uống nổi nữa…”
“Vậy cậu còn muốn làm diễn viên không?” Lưu Xuân Sinh ép sát lại, cái bụng bia gần như chạm vào người cậu, “Đây là Lý tổng đấy! Bao nhiêu người muốn tự tiến cử còn không có cửa! Cho cậu cơ hội mà còn không biết điều?”
Kỷ Thiên Tinh lảo đảo lùi lại, vô tình húc đổ ly rượu trên bàn. Chất lỏng đỏ sẫm loang khắp khăn trải bàn trắng tinh, như một vệt máu tung tóe giữa bữa tiệc.
Tiếng động làm xung quanh dồn ánh mắt về phía này – có người tò mò, có người giễu cợt, cũng có kẻ lạnh lùng quan sát – ánh nhìn từ bốn phương tám hướng như những mũi tên cắm thẳng vào tim.
Kỷ Thiên Tinh bám lấy mép bàn, thở hổn hển, cảm thấy mình chẳng khác gì cái đống đỏ lòm kia – lạc lõng, lố bịch và đáng thương.
“Không muốn uống thì thôi.” giọng Lý tổng vang lên từ xa, kéo dài, hờ hững “Đạo diễn Lưu, ông cũng đừng ép người quá, mất mặt đấy.”
“Lý tổng yên tâm, tôi sẽ ‘nói chuyện đàng hoàng’ với cậu ta.” ánh mắt Kỷ Thiên Tinh nhìn thấy cái bóng của Lưu Xuân Sinh từng bước tiến lại gần, “Tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì...”
“Không thì làm sao?”
Giữa lúc không ai đứng về phía mình, một giọng nói trong trẻo vang lên, như thiên thần giáng trần.
“Đạo diễn Lưu, nói rõ chút đi? Tôi cũng tò mò lắm.”