“Thiên Tinh! Thiên Tinh! Sao bảo bối không nhìn chị hả!”
“Á á á má yêu con chết mất!”
“Kỷ Thiên Tinh, anh đẹp trai quá đi mất!”
Trong làn mưa bom bão đạn của fan cuồng, Kỷ Thiên Tinh vẫn kiên nhẫn mỉm cười đáp lại từng người, nhận vài phong thư được nhét tận tay, rồi vẫy tay chào tạm biệt:
“Muộn lắm rồi, mọi người về nghỉ sớm đi nhé.”
“Bảo bối, cứ thoải mái mà làm, bọn chị mãi ủng hộ em!”
Cửa xe từ từ kéo lên, ngăn cách tiếng hò hét cuồng nhiệt bên ngoài. Kỷ Thiên Tinh ngả người xuống ghế, thở phào một hơi:
“Chị Hứa, cái vai nam phụ lần trước mình nói tới sao rồi?”
Hứa Bạch Anh lục trong túi xách, lấy ra ba kịch bản đưa cho cậu:
“Vai đó vẫn đang thương lượng. Trước tiên xem mấy kịch bản này đi, người ta mới gửi đến dạo gần đây.”
Kỷ Thiên Tinh mở cuốn đầu tiên ra — cậu vào vai con trai nhà giàu bị tráo từ nhỏ, chịu đủ đắng cay cho đến khi bị bắt đi hiến máu.
Câu thoại của đối phương: “Cậu làm sao mà lại là nhóm máu RH âm được? Không thể nào! Chẳng lẽ... cậu mới là con trai tôi?!”
Cậu lặng lẽ lật sang cuốn thứ hai, đọc được mấy trang thì tay run lên bần bật.
Kỷ Bắc Thần cười nửa miệng: “Người của tôi, cậu cũng dám cản?”
Cuốn thứ ba… tên là Hái Sao Trời, chuyển thể từ tiểu thuyết “Top Idol yêu tôi”.
Kỷ Thiên Tinh nhìn chằm chằm ba chữ đen sì trên bìa, không buồn mở ra:
“Chị Hứa, mấy cái này thật sự không ổn tí nào.”
Hứa Bạch Anh thở dài:
“Thiên Tinh, công ty mình nhỏ lắm, giờ chỉ có mình em là nổi, tài nguyên phim ảnh cũng ít.”
Kỷ Thiên Tinh vứt luôn mấy quyển kịch bản:
“Nhưng không thể nhận mấy thứ này chứ?”
“Không, ý chị là…” Hứa Bạch Anh nhìn cậu nghiêm túc. “Em nên đổi công ty đi.”
“Chị với công ty hiện tại không theo kịp tốc độ phát triển của em nữa. Em nên đến công ty lớn hơn, có nhiều tài nguyên hơn.”
Kỷ Thiên Tinh tựa đầu vào cửa kính, ánh đêm che khuất đôi mắt mệt mỏi:
“Chị Hứa, mấy người đã cùng em đi từ những ngày đầu. Giờ em vừa nổi đã rời đi, thế thì chẳng khác nào phản bội cả nhà mình…”
Hứa Bạch Anh mở nắp chai nước khoáng, đưa cho cậu:
“Chỉ là công việc thôi mà, có gì đâu mà áy náy. Đổi công ty là chuyện bình thường.”
“Đêm nay có một buổi tiệc rượu của giới đầu tư, nhiều đạo diễn với nhà đầu tư trong ngành sẽ tới. Mình đi chào hỏi xem có vớt được cơ hội nào không.”
Nước khoáng mát lạnh trôi xuống cổ họng, dập tắt cơn bực bội trong lòng Kỷ Thiên Tinh, cậu vặn chặt nắp chai, khẽ gật đầu.
Buổi tiệc tổ chức tại một biệt thự rượu vang giữa sườn đồi, từ xa đã thấy giàn nho kéo dài tít tắp. Bên trong sảnh tiệc lộng lẫy, mấy phục vụ tay bưng rượu vang đi qua đi lại, khách khứa thì mỗi người một ly cao chân, kẻ thì lắc nhẹ, người thì nhấp môi, rồi cùng nhau bình luận sôi nổi về màu rượu đỏ ánh lên trong ly. Có người nói trôi chảy như chuyên gia, có người gật gù ra vẻ hiểu biết, ai cũng nhập vai rất ngọt.
Sở Mạt đứng ở một góc gần cửa chính, tay cầm ly rượu, cổ thì cứ thò ra nhìn mãi bên ngoài.
Kỷ Thiên Tinh chơi ngôi sao lớn thật à? Tới giờ còn chưa ló mặt?
“Tiểu thư, đi một mình à?”
Sở Mạt quay lại — vị thiếu gia thứ sáu trong đêm nay tới bắt chuyện, trên người viết rõ ba chữ “con nhà giàu”.
Cô nhẹ nhàng thu ánh mắt, lùi lại một bước:
“Xin lỗi, mắt tôi dở lắm, anh là...?”
Thiếu gia họ cười hề hề:
“Anh họ Tôn.”
“Tôn?!” mắt Sở Mạt sáng rỡ, “Chẳng lẽ anh chính là...”
“Đúng rồi!” hắn hí hửng cắt lời, “Anh là Tôn Đông, con trai của Tôn Thành Cương, bên Tôn Thị Ảnh Nghiệp.”
“Ái chà!” không tốn tí công sức nào đã moi được thông tin, Sở Mạt giả vờ kinh ngạc che miệng, “Thì ra anh chính là Tôn Đông tiếng tăm lừng lẫy!”
Tôn Đông cười đểu đểu:
“Đi một mình chắc chán lắm, qua bên kia chơi với anh không?”
Sở Mạt nhìn theo hướng hắn chỉ — một nhóm thiếu gia đang tụ tập, tay ôm mấy cô người mẫu hoặc diễn viên nổi tiếng, cả bọn đang nhìn về phía này với ánh mắt thích hóng hớt.
Cô hơi nhíu mày:
“Thôi Tôn tổng, tôi đang đợi người.”
Tôn Đông hỏi ngay:
“Đợi ai thế? Bạn trai à?”
Sở Mạt lắc nhẹ ly rượu, khóe mắt liếc thấy người mà cô chờ bước vào sảnh.
Kỷ Thiên Tinh ngoài đời còn hút mắt hơn cả trong hình — ngũ quan sắc nét, đôi mắt tròn đen nhánh không chớp lấy một lần, nét non trẻ pha chút chững chạc trong bộ vest sang trọng.
Chuẩn trai đẹp!
Ánh mắt từ Kỷ Thiên Tinh quay lại gương mặt kém sang của Tôn Đông.
Sở Mạt cong môi cười:
“Tôi đang đợi... em gái anh.”
Trước khi Tôn Đông kịp nổi đoá, Sở Mạt đã nhanh tay túm lấy cà vạt hắn, nhét lại vào áo vest, giọng nhàn nhạt:
“Biết điều chút đi, em trai.”
Tống khứ được Tôn Đông, Sở Mạt liếc mắt nhìn sang Kỷ Thiên Tinh, vừa hay đυ.ng phải ánh mắt của cậu.
Tch, không biết cậu ta nhìn thấy bao nhiêu rồi…
Sở Mạt mím môi, cụp mắt xuống, bắt đầu suy tính nên làm sao để tiếp cận.
Cô là gương mặt lạ, không phải đạo diễn lớn, rõ ràng Kỷ Thiên Tinh sẽ chẳng để mắt tới. Xem ra vẫn là cô phải chủ động qua bắt chuyện.
Sở Mạt nghiêng nhẹ ly rượu, chiếc răng trắng khẽ chạm vào miệng ly.
Một ngụm chua loét tràn vào miệng.
Ọe!!
Sở Mạt lập tức siết chặt hàm, không để chất lỏng trào ra. Mùi chát lan từ đầu lưỡi đến tận cuống họng, cả người tê rần.