Hệ Thống Hết Pin Liệu Có Khiến "Người Tình Cả Ngàn" Lật Kèo?

Chương 3.2: Pin còn 1% đừng né tránh bệnh tình nữa nha, anh Tề à...

Đôi mắt từng chê cười cô, nay lại bị đặt dưới tay cô, không hề chớp lấy một lần. Ánh nhìn thâm trầm kia như một dã thú bị nhốt l*иg, chỉ chực đợi xé xác kẻ đối diện. Hàng mi dài cong vυ't, thậm chí còn dài hơn cả của cô – đúng kiểu "cô bé dễ thương".

Tự nhiên cô lại thấy muốn trêu chọc anh một chút.

Ngón tay cô nhẹ nâng cằm anh lên cao hết cỡ, tay kia chuẩn bị gảy nhẹ hàng mi đang run.

Nhưng ngay giây phút sắp chạm vào, tay cô bị một bàn tay ấm áp, mát lạnh nhẹ nhàng giữ lại.

Tề Tư Vũ giống như một thợ săn mãn nguyện, giam Sở Mạt trong lòng, cọ má vào cô đầy thân mật, rồi kề sát tai cô, trầm giọng hứa hẹn:

“Em nói dừng thì tôi sẽ dừng.”

Trong đôi mắt đen tuyền của anh là những cảm xúc khiến người ta không muốn truy xét đến tận cùng.

Chẳng phải vừa rồi anh còn từ chối lời tỏ tình của cô sao? Còn bảo không thích cô mà?

Vậy giờ đây… đang ám chỉ cái gì chứ?

May là Tề Tư Vũ không dùng nhiều sức, Sở Mạt dễ dàng thoát khỏi vòng tay anh, móc điện thoại ra lướt vài cái:

“Anh kiểm tra WeChat đi, em vừa gỡ chặn anh xong.”

Tề Tư Vũ cầm điện thoại trên bàn lên, khung chat mang tên Sở Mạt sau 5 năm im bặt nay lại hiện sáng, dù chỉ là một dấu chấm lửng.

“Có chuyện thì liên hệ. Nhớ lời anh nói hôm nay đấy.” Sở Mạt chẳng buồn để ý đến sự im lặng của anh, kiễng chân đá nhẹ vào ống chân anh, “Em đi taxi tới, anh đưa em về nhé.”

Đối diện ánh nhìn u tối của Tề Tư Vũ, Sở Mạt mới sực nhớ ra nhân vật mà cô đang đóng – lúc trước và hiện tại – đáng lẽ là một bạch nguyệt quang dịu dàng nết na.

Trong ánh mắt của Tề Tư Vũ, cô như nhìn thấy chỉ số thiện cảm đang tụt dốc không phanh...

...và hệ thống thì tiếp tục thông báo: Hết pin.

Sở Mạt khẽ ho một tiếng, lấy lại giọng dịu dàng như thường lệ:

“Anh Tề, nếu anh thấy bất tiện thì em tự về cũng được.”

“Không sao, anh đưa em về.”

Tề Tư Vũ tiện tay lấy áo khoác trên giá, ga-lăng mở cửa phòng riêng cho cô bước ra trước.

Nếu không phải vì bước chân anh ta quá vội vàng, Sở Mạt thật sự không sao nhìn ra được chút cảm xúc nào từ nụ cười luôn hiện hữu trên môi Tề Tư Vũ.

Trước đây, cô tuyệt đối sẽ không để tâm thêm một giây nào cho mấy đối tượng nhiệm vụ đã hoàn thành.

Nhưng bây giờ… cô cần trái tim của Tề Tư Vũ.

Cô phải dùng tấm chân tình của chàng "nam thần thanh xuân", nay đã thành "bạn trai cũ kỹ", để đổi lấy hệ thống ngoại lực của mình!

Chiếc Rolls-Royce lặng lẽ dừng lại trước cổng khu biệt thự nơi Sở Mạt ở. Trước khi xuống xe, cô như chợt nhớ ra điều gì đó:

“Anh Tề từng có bạn gái chưa?”

“Chưa.”

Tề Tư Vũ gập máy tính đang làm việc lại, trả lời không chần chừ.

“Sao tự nhiên hỏi vậy?”

“À, không có gì đâu. Em chỉ muốn xác nhận lại thôi.”

Sở Mạt đột ngột nghiêng người về phía anh, môi khẽ mím lại, ghé sát tai anh nói nhỏ:

“Có bệnh thì phải chữa, đừng ngại nha, anh Tề~.”

Cửa xe đóng lại, nhưng không khí bên trong vẫn như còn vương mùi hương ngọt ngào từ cơ thể Sở Mạt.

Tề Tư Vũ lặng lẽ đưa tay chạm lên vành tai đỏ ửng của mình.

Có bệnh thì phải chữa?

Hừm…

Tài xế từ phía trước dè dặt hỏi:

“Tổng giám đốc Tề, bây giờ về công ty luôn chứ ạ?”

Anh nhìn theo bóng lưng Sở Mạt khuất dần nơi góc phố, rồi mới chậm rãi đáp:

“Ừ.”

Tề Tư Vũ mở lại máy tính, bắt đầu gõ phím lạch cạch. Xe đi được một đoạn, anh như thể vô tình căn dặn:

“Chuyện vừa rồi, có thể báo lại với phu nhân.”

Tay tài xế đang cầm vô-lăng bất giác run lên, mồ hôi tay thấm ướt cả lớp găng trắng. Anh ta cố giữ nụ cười cứng đờ:

“Dạ… tôi không hiểu ý ngài là gì.”

Tề Tư Vũ mắt vẫn không rời màn hình:

“Nghe nói con gái anh đang học trường tư thục? Với mức lương tài xế, chắc cũng vất vả lắm nhỉ?”

Tài xế run rẩy ngẩng lên, từ kính chiếu hậu nhìn vào mắt anh—ánh mắt dịu dàng, ôn hòa, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Tay tài xế lỡ run một cái, xe lạng nhẹ tạo thành một đường chữ S nhỏ trên mặt đường.

“Tiền thưởng phu nhân cho anh, cứ giữ lấy.”

Ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt Tề Tư Vũ, khiến khuôn mặt anh như được tạc bằng ngọc trắng.

“Nếu mệt rồi thì xin nghỉ phép dài hạn cũng được.”

Tài xế nhìn thẳng về phía trước, không dám lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán:

“Dạ, tôi hiểu rồi.”

“Anh biết không, so với người thông minh, tôi thích người biết điều hơn.”

Tề Tư Vũ khẽ cười: “Hôm nay không còn việc gì nữa, về sớm chơi với con gái đi.”

“Cảm ơn cậu chủ nhỏ Tề.”