– Cầu xin.
Chữ này như kim thêu mảnh đến mức vô hình, lặng lẽ đâm vào huyết quản yên ả, theo dòng máu len lỏi đến tận trái tim.
Tề Tư Vũ đáy mắt trầm hẳn, xung quanh như bị nuốt vào một khoảng tối sâu hun hút. Nhưng kỳ lạ là khóe môi anh lại chẳng hề đổi sắc, như thể bầu không khí lạnh buốt kia chỉ là ảo giác của Sở Mạt.
Sở Mạt hơi nhướng mày, ngẩng cao đầu:
“Học trưởng Tề, sao thế? Vừa nãy không phải anh mời tôi yêu đương à?”
Học trưởng Tề.
Cái cách gọi quen thuộc đã từ lâu không nghe thấy.
Chiếc cằm nhỏ nhắn kia kiêu ngạo ngẩng cao, chẳng khác nào một con mèo Ba Tư kiêu kỳ. Hồi ấy, Sở Mạt cũng như thế — luôn ở giữa đám đông, trái bắt chuyện, phải hàn huyên, đi đến đâu cũng có cả bầy theo sau. Thế mà mỗi lần đối diện anh, lại như biến thành người khác — đuôi mắt cụp xuống, giọng nói mềm mại, như con mèo con thấy chủ nhân thì thu vuốt lại, dịu dàng gọi một tiếng: “Học trưởng Tề, trùng hợp ghê~.”
Khác hẳn với bộ dạng hiện giờ—dựa thế mà kiêu căng, vừa ra vẻ vừa ngang ngược.
Năm năm qua, anh từ một “nhân vật chính đáng để ngước nhìn” bị lùi lại thành một trong những người bình thường mờ nhạt, đứng lẫn với những kẻ theo đuổi Sở Mạt, ngẩng đầu chờ cô chọn lựa.
... Cớ gì phải thế?
Tề Tư Vũ che giấu cảm xúc cuộn trào dưới đáy mắt, chậm rãi mở miệng:
“Yêu đương, là giả.”
“Giả làm người yêu tôi, em vẫn hoàn thành được nhiệm vụ.”
Mở lời rồi thì mọi thứ trôi ra như suối chảy, Tề Tư Vũ dịu dàng bổ sung:
“Làm bạn trai em, tôi sẽ thực hiện các nguyện vọng của em—tiền, xe, nhà, ảnh hưởng của nhà họ Tề, những gì tôi có, em đều có thể lấy.”
“Tôi chỉ có một điều kiện.”
Anh dừng một nhịp:
“Không được nɠɵạı ŧìиɧ.”
“…”
Thấy mặt Sở Mạt sa sầm, Tề Tư Vũ lại nói thêm:
“Tôi cũng sẽ chung thủy với em. Hợp đồng này, em có thể dừng bất cứ lúc nào.”
Sở Mạt khoát tay, đột nhiên bật cười:
“Tề Tư Vũ, yêu cầu của tôi, tôi đã nói rõ rồi.”
Giọng điệu hơi có phần trêu chọc mà lại như đâm thẳng vào mặt, cô không biết điều mà quay về đúng cái đề tài Tề Tư Vũ đang cố né:
“Cầu xin tôi đi, tôi sẽ đồng ý.”
Không khí lập tức đóng băng lần nữa.
Khóe môi đang cong cong của Tề Tư Vũ cuối cùng cũng sụp xuống.
Sở Mạt không đợi được anh thỏa hiệp, anh cũng chẳng chờ cô nhún nhường.
Hai người bọn họ lột bỏ lớp vỏ thanh thuần và hiền hòa, lần đầu gặp lại sau năm năm, liền cứng đầu đối chọi.
Ánh mắt lạnh băng của Tề Tư Vũ bất chợt bắt được một cái run nhẹ từ Sở Mạt.
Giống như bước ngoặt để phá vỡ thế giằng co.
【Xin chào Ký chủ, tôi là trợ lý AI của cô – Tiểu Vạn, rất hân hạnh được phục vụ~.】
Bên trong đầu Sở Mạt bỗng dưng vang lên một giọng AI lạ hoắc sau thời gian im ắng, khiến mắt cô lập tức sáng rỡ như bật đèn pha. Cô bấu chặt mép ghế, chẳng thèm đoái hoài gì tới Tề Tư Vũ, tim đập loạn vì phấn khích:
Mau lên! Mau khôi phục năng lực đọc tâm cho tôi đi!
【Rất tiếc, năng lượng hệ thống không đủ, không thể thực hiện yêu cầu.】
Hết pin? Lại là hết pin? Mà sạc kiểu gì cũng không thèm chỉ một câu?
【Hệ thống này dùng năng lượng tình yêu để hoạt động. Càng có nhiều người yêu quý cô, yêu càng sâu đậm, tôi sẽ càng hấp thu được nhiều năng lượng để thực thi mệnh lệnh.】
Sở Mạt từ từ buông tay khỏi mép ghế.
Tình yêu á?
Ơ kìa… thế chẳng phải quá đúng chuyên ngành của cô rồi còn gì?
Chưa kể…
Sở Mạt liếc sang Tề Tư Vũ – cái người vừa mới xuất hiện đã khiến hệ thống cô “xập nguồn” liền.
Quả là một đối tượng thí nghiệm... to bự, siêu tiện!
Dưới ánh đèn vàng ấm kiểu Nhật, sự run rẩy bé tí nơi hàng mi cô lan ra cả gương mặt, khiến nét mặt cứng cỏi ban nãy bỗng chốc mềm mại lạ thường. Đôi môi đỏ có chút bóng dầu nhẹ nhàng hé mở, ngân lên khúc dạo đầu của sự thoả hiệp.
Tề Tư Vũ như bị nghẹn thở.
“Đùa anh chút thôi, đừng căng thẳng vậy chứ.”
Sợi xích siết quanh cổ như được nới lỏng, Tề Tư Vũ nhẹ nhàng hít vào một hơi, thở ra dài như trút được gánh nặng.
“Những điều anh vừa nói, nghe cũng ổn đấy. Tôi không có lý do gì để từ chối cả. Nhưng—”
Sở Mạt đứng dậy, từng bước tiến về phía anh. Khi đầu gối chạm vào anh, cô cúi người, cười nhẹ rồi nâng cằm anh lên một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
“Nhưng nhớ kỹ giùm tôi, trong cuộc tình này, quyền dừng cuộc chơi là ở tay tôi.”