Tuyệt Sắc Giai Nhân Đại Náo Tu La Tràng

Chương 3.2: Tứ phúc tấn

Tư Phức khẽ cong môi, đưa tay vuốt lên ngực mình, nơi từng đau nhức không thôi ở kiếp trước giờ lại yên tĩnh đến lạ. Nàng nhẹ giọng nói: “Đã là lời hứa, tất nhiên phải giữ. Chỉ là… phải để người kia tự tay đoạt quyền lực vào tay mình.”

Nguyên chủ vốn xuất thân cao quý, là con gái đích của Phí Dương Quận vương, mẹ là Đa La cách cách thuộc hoàng thất, họ Ái Tân Giác La. Từ nhỏ được nuôi dạy cẩn thận, dịu dàng đoan trang, được ban tên là Tư Phức nghĩa là “lòng sáng, tâm lành”.

Năm đó theo di nguyện của Hiếu Ý Hoàng hậu, nàng được gả cho Tứ A Ca Dận Chân, làm chính thê. Cả triều đều biết, nàng là chính thất hiền đức, mẫu thân của trưởng tử Hoằng Huy. Nhưng ngày vui chẳng kéo dài, Hoằng Huy tám tuổi mắc bệnh nặng, rồi qua đời.

Có thể là do hậu viện âm thầm hại người, cũng có thể vì thể trạng yếu không cầm cự nổi. Dù thế nào, đứa trẻ ấy đã ra đi, để lại khoảng trống chẳng thể lấp đầy.

Ai cũng biết Tứ A Ca ít con nhất trong các a ca. Nhưng nàng từ trước đến nay chưa từng mưu hại ai, càng không ganh tị. Hằng ngày nàng đều tự tay giặt đồ cũ của con, khóc thầm chẳng ai hay.

Chính thê hiền lành, thϊếp thất ngang ngược, Dận Chân khi đó dù đã là Bối Lặc, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ. Trái lại, hắn lại dành hết tình cảm cho một nữ nhân xuất thân không cao đó là Nhược Hy của Mã Nhĩ Thái gia. Hai người dây dưa gần hai mươi năm, cùng trải qua bao sóng gió…

Ký ức ùa về khiến đầu nàng như choáng váng. Tư Phức khẽ nhắm mắt, nhớ lại những năm tháng mình nhẫn nhịn, hi sinh vì gia đình, trong lòng không khỏi thở dài.

Nhưng đã là điều mình từng mong muốn, thì dù thế nào nàng cũng sẽ giữ lời.

Sáng hôm sau.

Hôm ấy đúng ngày nghỉ, Dận Chân ở lại phủ. Không lâu sau, Thập Tam A Ca Dận Tường tới chơi, hai người ngồi trong thư phòng trò chuyện hồi lâu.

Hoằng Huy hôm nay đã hạ sốt, sắc mặt hồng hào hơn. Tư Phức ngồi bên giường con, nhẹ tay lau mồ hôi trên trán bé, dịu dàng hỏi: “Con còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Hoằng Huy vừa tròn sáu tuổi, nét mặt giống mẹ, trắng trẻo, khôi ngô. Đôi mắt dài hơi xếch, khi cười cong cong như vầng trăng nhỏ, ngoan ngoãn, rất dễ thương.

“Ngạch nương, con không sao rồi, để con tự làm cũng được…”

Tính cách cậu bé trầm lặng, dễ xấu hổ, nhất là trước người mẹ vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Chỉ cần nàng nói thêm vài câu, mặt cậu đã đỏ lên.

Thấy con ngoan ngoãn như vậy, Tư Phức cũng dịu dàng cười, bưng chén thuốc bên cạnh, thử nhiệt rồi đút một muỗng, dịu giọng hỏi: “Đắng lắm không?”

Thuốc đắng thật, nhưng Hoằng Huy cảm thấy chỉ cần mẹ đút thì có đắng cũng ngọt.

“Không đắng đâu, ngạch nương đút, sao mà đắng được.”

Tư Phức mỉm cười, lấy khăn lau vết thuốc trên môi con, nhẹ nhàng đút tiếp từng thìa.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Nàng quay đầu nhìn, thấy người bước vào là Dận Chân vẫn với vẻ mặt lạnh lùng hôm qua, theo sau là Dận Tường, dáng vẻ tự nhiên thoải mái.

Thấy Dận Chân mặt lạnh như sương, lại nhớ hôm qua còn hờn giận mình, Tư Phức cũng chẳng nói gì. Nàng đặt chén thuốc xuống, lau miệng cho con rồi đứng dậy hành lễ.

“Thϊếp thân tham kiến Bối Lặc gia.”

Dừng một chút, nàng nghiêng đầu, dịu giọng gọi: “Thập Tam đệ.”

Dận Tường bị ánh mắt nàng quét qua liền như bị điện giật, cả người ngẩn ra, lúng túng bước lên, xua tay lia lịa: “Tứ tẩu, tẩu đừng khách sáo.”