Tuyệt Sắc Giai Nhân Đại Náo Tu La Tràng

Chương 3: Tứ phúc tấn

Trong lòng hắn như có gương soi tỏ rõ, nghĩ đến những ngày qua mình lạnh nhạt khiến nàng bất an, càng nghĩ càng dâng lên cảm giác áy náy.

Căn phòng lại trở về yên tĩnh. Ánh đèn vàng mờ rọi lên một bên mặt nàng, gương mặt xinh đẹp dịu dàng ấy như phủ thêm một lớp sáng mỏng, khiến tim người ta bất giác rung động.

Yết hầu Dận Chân khẽ nhúc nhích. Hắn đưa tay vỗ nhẹ sau gáy nàng, một tay khác siết lấy vòng eo thon thả. Chỉ trong chớp mắt, Tư Phức liền thấy trời đất như đảo lộn, cả người đã bị hắn đè xuống giường.

Trong mắt hắn tràn ngập khát khao, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp, như có lửa đang bốc lên trong lòng.

Ngay khi hắn cúi người định hôn xuống, Tư Phức nghiêng mặt tránh đi, bàn tay nhỏ khẽ đặt lên ngực hắn, môi mím chặt, ngăn lại trong im lặng.

Dận Chân dừng lại, ánh mắt trở nên sâu và lạnh, giọng khàn khàn xen chút kiềm chế: “Không muốn sao?”

Nàng im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Giọng nói mềm mại, mang theo chút nghẹn ngào: “Thϊếp… sức khỏe yếu, sợ không thể hầu hạ được gia. Hoằng Huy vẫn chưa tỉnh, thϊếp muốn sang xem con một chút.”

Nói xong, nàng định xoay người đứng dậy, nhưng thân hình Dận Chân như một ngọn núi ép chặt xuống, khiến nàng không thể nhúc nhích. Tay hắn siết chặt lấy eo nàng, không hề có ý buông ra.

Tư Phức đỏ bừng cả mặt, cất tiếng nhẹ như gió xuân, vừa như dỗ dành, vừa như cầu xin: “Gia… để thϊếp dậy đi.”

Tiếng nói nhẹ như tơ, mềm mại như gió, càng khiến toàn thân Dận Chân căng thẳng như dây đàn, ánh mắt càng thêm sâu, như mặt hồ đêm không trăng.

“Đừng nhúc nhích.”

Một câu nói như bật ra khỏi cổ họng, nghẹn đến mức gần như run rẩy, trong đó chứa đựng cảm xúc phức tạp khiến Tư Phức bất giác cảm thấy lo lắng, không dám động đậy thêm.

Rất lâu sau, hơi thở hắn mới dần ổn định lại. Hắn nhìn nàng chằm chằm, trong mắt là bất lực và giằng xé. Cuối cùng, hắn cắn răng xoay người nằm sang một bên. Thấy nàng vẫn e ấp nép mình, như hoa đào khẽ ẩn sau sương, cơn tức trong lòng hắn cũng nguôi đi đôi chút.

Ngồi trên mép giường, hắn trầm ngâm, suy nghĩ có nên sang chỗ khác ngủ tạm. Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói dịu dàng của Tư Phức vang lên từ sau lưng, như tơ mỏng lướt qua tai: “Gia… nếu thấy khó chịu, cũng không cần gắng gượng. Trong viện Tống thị còn phòng, thϊếp không để tâm.”

Lời tuy nói thế, nhưng Dận Chân dù trong lòng dao động, cũng chẳng thể mở miệng. Huống chi giờ đây du͙© vọиɠ đã lắng xuống, nếu rời đi lúc này, ngày mai thể nào trong phủ cũng sẽ có lời đồn, đến lúc đó người mất thể diện sẽ là nàng.

Nghĩ đến dáng vẻ nàng vừa dịu dàng vừa cam chịu, trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác khó chịu, chẳng muốn nàng phải chịu thêm ấm ức nào nữa.

Một lúc sau, hắn cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ còn áo trong, nằm xuống bên giường, khép mắt nói: “Ta không đi. Ngủ thôi.”

Vừa nhắm mắt, mọi giác quan dường như đều nhạy bén hơn. Hắn nghe thấy tiếng lụa khẽ xào xạc, rồi cảm nhận được tấm đệm bên giường hơi trũng xuống.

Một làn hương dịu nhẹ như mai, như lan len vào mũi, không nồng nặc nhưng lặng lẽ quẩn quanh, khiến cổ họng hắn hơi ngứa, trong lòng cũng dâng lên một nỗi khao khát khó gọi thành tên.

Hắn vốn định nhân lúc này kéo nàng vào lòng, dù không làm gì, chí ít cũng có thể gần gũi một chút. Nhưng không ngờ nàng lại xoay người, rúc vào góc giường, chăn phủ kín người, cố giữ khoảng cách như sợ bị chạm vào.

Tâm trạng Dận Chân trong phút chốc rơi xuống đáy. Hắn biết rõ nàng đang giận, là giận hắn lạnh nhạt suốt bao năm qua. Dù hắn hiểu được lý do, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một nỗi bực bội không nói nên lời.

Hắn không động vào nàng nữa, cả người như bị bóng tối bao trùm. Dù trong lòng có không vui, nhưng cơ thể cũng đã mỏi mệt, chẳng mấy chốc đã thϊếp đi.

Bên kia, Tư Phức nằm nghiêng trên giường, áo ngoài đã cởi, tóc đen xõa xuống che một phần ngực, ánh đèn chẳng soi tới, nhưng đôi mắt nàng lại sáng lên trong bóng tối.

Cảm nhận được người bên cạnh đã ngủ say, nàng cụp mắt xuống, thầm gọi trong lòng: “Hoằng Huy đã vượt qua được kiếp nạn rồi chứ?”

Ngay sau đó, trong thức hải liền vang lên giọng nói trẻ con quen thuộc của hệ thống.

[Vãn Vãn, yên tâm đi. Đan dược bảo mệnh mà Đoàn Đoàn đưa ra là loại tốt nhất, Hoằng Huy đã an ổn qua cơn nguy kịch.]

Dù là hệ thống có năng lực nhất định, nhưng vẫn chưa hiểu rõ về lòng người và tình đời, nên không khỏi thắc mắc.

[Vãn Vãn, người trước đây cầu nguyện là muốn giúp Tứ A Ca đoạt quyền. Nếu vậy, ngươi làm chính thê của hắn, có bị vướng vào không? Phải làm sao mới ổn thỏa đây?]