Xuyên Thư Nữ Xứng Làm Con Tin Bên Cạnh Phản Diện

Chương 5.1

Tây Noãn Các.

Kỷ Đạm Nhiên ngả người dựa vào ghế, khuỷu tay chống lên tay vịn, tay bị thương thì đang được Diệp đại phu thoa thuốc.

Diệp Sương ngồi đối diện, dùng muỗng trúc lấy thuốc mỡ từ chiếc bình sứ trắng, nhẹ nhàng bôi lên đầu ngón tay bị bầm tím, sưng phồng của Kỷ Đạm Nhiên.

Khi Lục Vô Cực vén rèm châu bước vào, nàng đang quay mặt về phía cửa, hai hàng mày khẽ nhíu, mắt nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt, trông vô cùng yếu ớt.

Trong lòng hắn bất chợt rung lên một nhịp. Cách vài bước nhìn lại, tay nàng đang được Diệp đại phu chăm sóc run run nhè nhẹ.

Đôi tay nàng trắng trẻo, nhỏ nhắn – hôm qua hắn vừa mới nắm qua.

Những đốt ngón tay mảnh dẻ, làn da mềm mại, lòng bàn tay mập mạp đầy đặn, chỉ có điều hơi lạnh. Khi bị bàn tay hắn bao trọn, chỉ chốc lát đã ấm lên.

Giờ đây, ngón trỏ và ngón giữa đều tím bầm sưng tấy, nhìn mà thấy đau.

Lông mày hắn khẽ nhíu lại rồi giãn ra, bước nhanh đến gần, dừng trước mặt nàng:

“Sao lại thế này?”

Diệp Sương lập tức đứng dậy định hành lễ, Lục Vô Cực khoát tay:

“Không cần, cứ tiếp tục bôi thuốc cho nàng.”

Kỷ Đạm Nhiên nghe giọng hắn, khẽ hé mắt. Trước mắt là một dáng người cao lớn, mơ hồ, nàng bèn mở hẳn mắt còn lại, ánh mắt như phủ một tầng sương mù, trong veo mà đầy ủy khuất:

“Lục Vô Cực…”

Diệp Sương khựng lại một chút, cúi đầu, chớp mắt vài cái, rồi đặt muỗng thuốc xuống, lấy băng gạc từ hộp thuốc ra.

Lục Vô Cực ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay đặt lên tay vịn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng rồi nhìn sang Diệp Sương:

“Thế nào rồi?”

“Cô nương muốn làm thạch cao, đặt không vững nên tay bị kẹp. Thương không nặng, kiên trì bôi thuốc, khoảng nửa tháng là khỏi.”

Giọng Diệp Sương không nóng không lạnh, khác hẳn vẻ mềm mỏng như đậu hũ của Noãn Ngọc, lúc nào cũng có chút ngầm châm chọc.

Kiếp trước Kỷ Đạm Nhiên cũng từng có cảm giác này, nhưng Diệp Sương luôn là người trách nhiệm, dù có nói lời khó nghe, cũng vẫn chăm bệnh nhân tận tình.

Lục Vô Cực khẽ đập tay lên tay vịn, sắc mặt chợt nghiêm lại:

“Nửa tháng? Lâu quá.”

Diệp Sương ngẩng đầu nhìn hắn, đáp:

“Ngài từng bị thương bao nhiêu lần? Vết chém ở ngực, tên ghim sau lưng, còn cả cánh tay… Mỗi lần bảo nghỉ ngơi lâu chút, ngài có bao giờ nghe? So với những vết thương đó, chút trầy tay này thì đáng là gì?”

Lục Vô Cực đưa tay xoa trán, mặt đầy khổ não:

“Thôi, đừng nói nữa. Có cách nào cho nàng mau khỏi hơn không? Bôi ngoài chưa đủ, kê thêm thuốc uống nữa đi.”

Diệp Sương bắt đầu băng tay lại, Kỷ Đạm Nhiên thấy hơi căng, đầu ngón tay đau nhói.

Tay Lục Vô Cực để ngay cạnh nàng, chỉ cách chừng năm phân.

Nàng vô thức đưa tay ra, khẽ nắm lấy ống tay áo hắn. Đầu ngón tay lại đau nhói một trận, mấy giây sau chuyển thành cảm giác căng tức, đau đến mức nàng cúi đầu cắn răng, trán dựa nhẹ lên cánh tay hắn, mùi trà dịu nhẹ từ áo hắn thoảng qua, khiến cơn đau trong lòng như dịu đi đôi chút.

Lục Vô Cực cảm giác tay áo bị kéo, sau đó có gì đó dựa vào.

Phản xạ đầu tiên của hắn là định hất ra.

Nhưng vừa quay đầu lại, thấy nàng đang tựa lên người hắn, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, giọng cực nhỏ, gần như vô thức:

“Ca ca… ca… ca…”

Ca ca?

Gì vậy, tưởng hắn là Kỷ Lăng Tiêu?

Lục Vô Cực định rút tay lại, nhưng rồi lại chần chừ, vai thả lỏng, để mặc nàng dựa vào. Hắn nhìn sang Diệp Sương, dặn:

“Nhẹ tay chút, nàng đang đau.”

Giọng điệu của hắn vẫn điềm đạm tự nhiên như thường, nói chuyện giống như đang bàn đến một việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt hằng ngày, không mang theo bất kỳ cảm xúc mập mờ nào khiến người ta hiểu lầm — kiểu tác phong đã thành thói quen.

Diệp Sương ngồi nghiêng trên ghế, khóe mắt sớm đã liếc thấy động tác của Kỷ Đạm Nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Có điều nàng không ngờ được phản ứng của thành chủ không những không né tránh, còn tỏ ra cực kỳ bao dung với nàng ấy.

Chẳng lẽ lời đồn trong phủ gần đây là thật? Vô Ưu thành sắp thật sự có nữ chủ nhân?

Diệp Sương cắt đoạn chỉ còn thừa lại, cúi đầu thu dọn hòm thuốc:

“Thương thế của Kỷ cô nương không đáng lo. Thành chủ cũng không cần bận lòng. Thuốc uống sẽ được dược đồng mang tới sau. Thần xin cáo lui trước.”

Lục Vô Cực khẽ gật đầu:

“Làm phiền Diệp đại phu.”

Diệp Sương rời khỏi phòng, đứng lại ở hành lang một lúc, vẫn không thấy Lục Vô Cực bước ra.

Lúc này Noãn Ngọc từ phòng bếp đi ngang qua, Diệp Sương mở hòm thuốc ra kiểm tra, mới phát hiện cây kéo nhỏ dùng để cắt băng gạc không thấy đâu, có lẽ nãy dùng xong quên cất. Nàng bèn quay đầu trở lại.

Vào phòng chính, vòng qua bình phong, vừa đi đến sau bức rèm...

“Còn đau không?”

Lục Vô Cực hỏi.

Diệp Sương lập tức dừng bước theo bản năng.

Giọng Kỷ Đạm Nhiên mềm nhẹ:

“Ừm… Cảm giác như thịt bị nghiền nát vậy.”

“Đưa ta xem.”

Một lúc sau, lại nghe Lục Vô Cực nói:

“Có phải băng hơi chặt quá không?”

“Không biết, chỉ là… đau thôi.”

“Đừng cử động, ta giúp ngươi băng lại lần nữa.”

Diệp Sương xoay người rời đi, sắc mặt có chút khó coi. Ra đến cửa lại gặp Noãn Ngọc, nàng chẳng nói lời nào, đi thẳng ra khỏi Tây Noãn Các.

Noãn Ngọc quay đầu nhìn bóng lưng Diệp Sương, trong mắt hiện lên một tia suy tư, rồi xoay người bước vào trong.

Nàng không tiến thẳng vào nội thất mà chỉ đứng sau bình phong, cất tiếng:

“Thành chủ, Kỷ cô nương.”

Tiếng của Kỷ Đạm Nhiên vọng ra:

“Sữa đậu nành làm xong chưa?”

“Rồi, nhưng đám sư phó không biết bước tiếp theo phải làm sao.”

“Tốt lắm, ta tới ngay.”

Lục Vô Cực vẫn đang giúp nàng băng tay, thấy nàng lúc trước còn ỉu xìu như cọng rau héo, vừa nghe có người gọi liền tỉnh táo hẳn, cứ như thể sống lại, không nhịn được buông một câu:

“Tay thành ra thế này rồi mà còn đòi làm đậu hũ?”