Phong Cảnh Phía Dưới

Chương 13

Arnold sắp bị tra tấn phát điên vì bí mật nghe lén trong phòng xưng tội.

Cha nói: “Con sám hội vì sự bất trung của con.”

Đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ là ai?

Hay “bất trung” là chỉ bất trung với quốc gia, cha thông đồng với địch ư?

Trong hai khả năng này, chẳng cái nào tốt hơn cái nào.

Đều do đứa hắc nô kia ói trên người cậu ta, bằng không cậu ta có thể nghe thấy đoạn sau rồi.

Arnold nhớ tới điều này thì tức giận đến mức cả người run rẩy.

Vài ngày tiếp theo, cậu ta cảm thấy mình bốc mùi chua loét, cơm nước đều ăn không vô.

Karan thì ăn ngon ngủ ngon.

Trong lòng cô cảm thấy có điều gì đó không ổn vì kỳ kinh nguyệt của cô đã bị chậm rất nhiều ngày.

Vắc-xin phòng bệnh ở trạm phòng dịch ảnh hưởng đến nội tiết nên khi tháng trước bị muộn thì Karan cũng không nghĩ nhiều.

Sau đó dùng que thử thai thì thấy không mang thai, cô càng yên tâm.

Nhưng tháng này cô vẫn chưa thấy gì.

Điều này thật không bình thường.

Cô phải tìm Raphael hỏi mới được.

Tuyến đường chạy bộ buổi sáng của Raphael không qua nhà thờ, cô phải đến hoa viên chờ cậu ta.

Sáng sớm.

Trong hoa viên, hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ, giống như chúng đã trở về trạng thái ban đầu nhờ được chăm sóc cẩn thận trong vòng nửa tháng ngắn ngủn.

Kỳ thật đây đều là giả dối.

Sự thật là Công tước đã sai người thay thế toàn bộ số hoa hồng đó.

Phu nhân Tilin không nhận ra, nếu không bà đã cãi nhau một trận rồi bỏ nhà ra đi.

Công tước không chừng còn đang đắc chí vì phát hiện lối tắt kìa.

“Ánh sáng, nhiệt độ và độ ẩm không phải chìa khoá để trồng hoa hồng, mấu chốt ở chỗ cần thay hoa thường xuyên.”

Karan nhịn không được cười rộ lên.

“Sao nụ cười của cậu lại đáng sợ như thế? Cậu đang ấp ủ âm mưu quỷ kế gì sao?”

Karan hoảng sợ vì giọng nói của Arnold.

“Sao cậu lại ở chỗ này!” Cậu ta chưa bao giờ dậy sớm như vậy!

Arnold tức giận trừng mắt nhìn cô.

Nếu trên đầu cậu ta không có mấy sợi tóc dựng đứng lên thì ánh mắt sẽ càng có lực uy hϊếp hơn.

“Tôi có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào tôi muốn! Liên quan gì đến cậu, trả lời câu hỏi của tôi trước đã!”

“Tôi muốn ngắm hoa hồng.” Karan chớp mắt nói.

Arnold không thèm tìm hiểu xem đây là lời nói thật hay giả, cậu ta gật đầu nói: “Xì, nhìn cái bộ dạng nghèo kiết của cậu kìa. Đi thôi, gần đây cậu biểu hiện không tồi, tôi dẫn cậu vào xem.”

Karan cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”

Arnold tức khắc hoảng sợ: “Không, không có gì! Tôi chỉ dẫn cậu vào trong thưởng thức thôi…”

“Cậu định dụ dỗ tôi đi theo cậu đến chỗ không có người.”

“…” Arnold đỏ mặt, không phải bởi vì thẹn thùng, mà cảm thấy sỉ nhục vì bị nói trúng tim đen.

Karan lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu thèm khát thế à?”

Arnold bất chấp tất cả, cậu ta tới gần Karan, lớn tiếng nói: “Tôi mười sáu rồi!”

“Liên quan gì tới tôi.”

“Tôi đã mười sáu mà còn chưa từng chạm vào gái!”

“Cậu có thể dùng tay. Và có rất nhiều đàn ông trên thế giới vẫn đồng trinh ở tuổi 16, bọn họ không sốt ruột giống cậu.”

Mặt Arnold đỏ bừng, đôi mắt màu xanh vừa khuất nhục vừa phẫn nộ.

Cậu ta túm cánh tay Karan rồi kéo cô vào hoa viên.

Karan liều mạng giãy giụa, tiếp tục nói: “Mày chẳng khác gì đám động vật hoang dã trên thảo nguyên Châu Phi, những con không đủ ưu tú nên không chiếm được cơ hội lai giống, sợ hãi bởi vậy bị chủng tộc đào thải! Mau thả tao ra, đồ con lợn! Bài học lần trước còn chưa thấm sao?”

Arnold càng thêm phẫn nộ, Karan có thể thấy tia vằn đỏ trong mắt cậu ta.

“Không được phản kháng.”

Karan cảm thấy cậu ta có vẻ mất trí, cô bình tĩnh lại, hạ giọng: “Thả tao ra… có rất nhiều hầu gái trong lâu đài sẵn sàng qua đêm với mày.”

Arnold không trả lời.

Những hầu gái đó cậu ta không đối phó được. Các cô gác đều có suy tính riêng, hoặc ảo tưởng gả vào trang viên Chim bụi gai, hoặc muốn lợi dụng thân thể để kiếm chác, thậm chí có khả năng lợi dụng điều này để uy hϊếp. Hơn nữa rất có khả năng các cô gái trộm nói chuyện này cho cha mẹ cậu ta.

Nhà Hovil có tín ngưỡng tôn giáo rất nghiêm khắc.

Phải giữ lần đầu tiên cho đêm tân hôn.

Muốn nếm thử trái cấm, đơn giản thôi, kết hôn là xong.

Arnold không muốn xuống mộ sớm như vậy.

Cậu ta cười lạnh nói: “Đừng nói mấy lời ngu ngốc như vậy, nếu có thể ngủ với một cô nàng tóc vàng xinh đẹp, tôi tìm cô làm gì?”

Karan không nhiều vấn đề rắc rối như đám hầu gái.

Ở trang viên, cô nàng như một lỗ thủng trên chiếc váy lộng lẫy, chẳng ai thèm coi trọng cô ta, mọi người đều muốn che giấu cô ta đi.

Karan nghe vậy thì cho cậu ta một bạt tai nhưng chỉ đánh tới cằm cậu ta.

Arnold có tính tình táo bạo nhưng lần này cậu ta hao hết sức lực nhẫn nhịn.

“Được rồi!” Cậu ta đẩy Karan ra và dồn cô vào một góc: “Để tôi thử một chút!”

“Đây không phải điều mày có thể thử!”

Arnold bực bội cởi cà vạt, cởϊ áσ khoác: “Cô cổ hủ y như cha mẹ tôi! Thời buổi này đầy mấy đứa trai trẻ hơn tôi đã nếm thử rồi, sao tôi lại không được? Nếu phải chờ đến đêm tân hôn giống cha tôi, tôi sẽ nghẹn thành bất lực.”

Cậu ta lại dừng một chút.

“Tôi cũng không biết mình có phải kẻ bất lực không, tôi còn chưa thử bao giờ.”

Cậu ta càng kiên định quyết tâm muốn thử một lần.

“Tránh ra! Đồ con lợn!” Karan thật sự không thể hiểu nổi đám con trai tuổi dậy thì, cô đá Arnold một cái rồi chạy đi.

Arnold nhanh nhẹn tóm lấy cô, sau đó cô “Oẹ” lên người Arnold.

“…” Ánh mắt Arnold tràn đầy tuyệt vọng.

“Tôi…” Karan gian nan thở phì phò, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, tim đập rất nhanh: “Đỡ tôi… làm ơn…”

Arnold dùng một ngón tay đẩy cô đến chiếc ghế sắt bên cạnh.

Cô rất vất vả mới ổn định nhịp thở, ngẩng đầu thấy ánh mắt tràn ngập sát khí của Arnold, chỉ có thể chỉ vào chiếc cà vạt đang cởi dở và áo khoác của cậu ta.

“Ít nhất lần này cậu chỉ phải giặt hai thứ.”

“Lần trước tôi ném thẳng quần áo vào lò sưởi trong tường và đốt hết rồi.”

“Ồ…”

Không khí xấu hổ bao trùm.

“Cậu bị bệnh à?” Arnold bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của mình.

Nhưng những nô ɭệ ra khỏi trạm kiểm dịch thường không có bệnh tật.

Đây là món quà của Nữ hoàng, nếu xảy ra vấn đề gì, chẳng phải đó là một cái tát vào mặt hoàng gia sao?

“Không, tôi ghê tởm cậu nên ói ra.”

Arnold nổi trận lôi đình nhéo cô, Karan thét chói tai né tránh, bởi vì trên tay cậu ta dính mấy thứ cô đã nôn ra.

Đúng lúc Arnold định tiếp tục đuổi theo, bên ngoài vang lên giọng Raphael.

“Cha, sao cha lại ở đây?”

Hai người trong hoa viên nháy mắt cứng đờ.

Karan thấp giọng nói: “Nhìn đi, tôi đã bảo mỗi lần cùng cậu ở bên nhau đều sẽ bị người bắt gặp mà.”

“Câm miệng.”

“Cậu mới nên câm miệng, cậu hôi muốn chết!”

Lúc này Raphael cũng chẳng bình tĩnh như ngày thường, sắc mặt cậu ta hơi trắng bệch, ánh mắt tự do, tựa hồ thực chột dạ.

Vừa rồi cậu ta đứng ở cửa hoa viên nhìn trộm, cha lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng cậu ta, dọa cậu ta chết khϊếp.

“Đưa cho ta.” Hovil giơ tay.

“Cái gì…” Raphael nắm chặt tay áo, cổ họng cậu ta như bị nghẹn ứ, không thốt nên lời.

Vào một buổi sáng lạnh giá như thế này.

Vị phụ huynh trước mặt cậu ta chỉ mặc chiếc áo lông màu xám nhạt, đứng ngoài khu vườn lộng gió, hoà mình vào mùa đông lạnh lẽo.

Ánh mắt cha lạnh lùng, bình tĩnh, sâu không thấy đáy.

Từng chút từng chút một đóng băng trái tim.

Raphael hiểu, không có người nào có thể nói dối trước mặt cha.

“Đưa thứ đồ trong tay con cho ta.” Hovil gật đầu, ngữ điệu bình thản, thậm chí cả giọng nói cũng giống như bình thường.

Nhưng khí chất của cha thật sự làm người sợ hãi.

Raphael lấy điện thoại di động trong tay áo ra, đầu ngón tay run nhè nhẹ.

Hovil nhận lấy rồi nhìn lướt qua, bên trong có rất nhiều ảnh chụp Arnold và nô ɭệ ở bên nhau.

Có ảnh chụp ở phòng ngủ.

Cũng có ảnh vừa chụp ở hoa viên.

Bọn họ thoạt nhìn thực thân mật, động tác cũng rất ái muội.

Hovil thu di động, trên mặt nhìn không ra bất luận cảm xúc gì: “Con theo ta tới thư phòng.”

Raphael nhìn qua hoa viên, do dự không nhúc nhích: “Bọn họ…”

Hắn không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Con nghe không hiểu ta nói gì sao?”

Raphael lập tức đi theo.

Đi vài bước sau, cậu ta nghe thấy tiếng vòi phun nước hoạt động.

Hệ thống phun nước trong hoa viên đều được bật lên, Arnold và Karan chạy trốn trong cơn mưa lớn, hoang mang rối loạn vội vã trở về chỗ ở của họ.