Phong Cảnh Phía Dưới

Chương 12

Một ngày giữa trưa.

Arnold mặt ủ mày ê ngồi trong phòng xưng tội, Karan bị bắt chen chúc trong một ô nhỏ cùng cậu ta vì bọn họ không thể bị người khác bắt gặp nói chuyện với nhau.

“Tôi cảm thấy môn hóa hơi khó.”

“Cậu muốn tôi giúp cậu học môn hóa không?”

“Không, thầy dạy hóa học khác thầy già cả mắt mờ dạy tiếng Tây Ban Nha, mắt thầy ấy tinh lắm.”

Karan hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”

“Cậu giúp tôi làm bài tập đi?”

Karan đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn đi học cùng cậu.”

“Không được!” Arnold từ chối ngay.

“Cậu có thể làm bài tập mà không cần đi học hả?”

Arnold miễn cưỡng đồng ý trước sự kiên trì của Karan.

Karan tò mò hỏi hắn: “Cậu giở trò bịp bợm như vậy không sợ bị phát hiện sao?”

“Cho nên tôi mới nói chuyện với cậu ở phòng xưng tội.” Arnold lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt lạnh băng y hệt cha cậu ta: “Tôi phải nói điều này với vị Chúa duy nhất khiến tôi cảm thấy tội lỗi.”

“…”

Karan không theo đạo nhưng cô biết rất nhiều quý tộc đều theo đạo, chỉ không nghiêm khắc giống nhà Hovil thôi.

Như vậy, cô thực sự may mắn vì không bị diệt khẩu khi xảy ra chuyện kia với Hovil.

Có lẽ lúc ấy hắn quá ghê tởm quá phẫn nộ, nên chưa suy nghĩ nghiêm túc về việc nên xử lý ra sao.

Nghiêm túc mà nói, hắn cũng là người bị hại trong chuyện này.

Nhưng Karan không thể thông cảm cho hắn.

“Ngộ nhỡ bị cha cậu phát hiện thì làm sao bây giờ? Tôi sẽ không bị liên lụy chứ?” Karan không bao giờ muốn xuất hiện trước mặt hắn ta nữa.

Arnold khinh thường nói: “Tôi có thể nói là anh trai dạy tôi.”

Hiện tại Raphael cũng biết việc học hành này, bọn họ lại có thêm người hỗ trợ.

Không đời nào Arnold thừa nhận với cha rằng thành tích học tập của cậu ta kém hơn một đứa nô ɭệ.

“Ngài công tước, mời đi bên này.” Bỗng nhiên, giọng nói của linh mục vang lên.

Arnold ngây ra.

Karan cũng chẳng tốt hơn cậu ta là bao, cô làm khẩu hình hỏi: “Cha cậu tới chỗ này làm gì?”

Cô cảm thấy mệt bở hơi tai vì mỗi ngày đều phải trốn tránh.

“Tôi không biết.” Arnold làm khẩu hình trả lời, giọng nghẹn ngào: “Sau mỗi lần chiến tranh lạnh, cha sẽ tới phòng xưng tội một thời gian…”

“Nước mắt cá sấu.”

“Đừng nói nhảm nữa, nhỡ cha tôi vào phòng này thì làm sao bây giờ?”

Karan nhìn sang cửa sổ nhỏ của phòng xưng tội: “Chúng ta leo sang đối diện đi?”

“Nhưng tôi không qua được!”

Arnold cao gần 1 mét tám, dáng cao, bả vai rộng.

Cậu ta chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xổm xuống, lừa mình dối người cầu nguyện cha đừng xông vào phòng xưng tội này, nếu không cậu ta sẽ không bao giờ có thể giải thích được.

Karan ngồi xổm xuống cùng cậu ta.

“Tại sao mỗi lần tôi cùng cậu ở bên nhau đều bị người khác bắt được?”

“Đừng nói chuyện.” Arnold lo lắng đổ mồ hôi đầy đầu.

May mắn thay, Hovil vào phòng xưng tội bên cạnh.

Arnold và Karan thở phào nhẹ nhõm.

Arnold nắm lấy tay nắm cửa, muốn đứng lên: “Nhân lúc bọn họ đều ở phòng xưng tội, chúng ta phải chạy mau.”

Karan vội vàng giữ chặt cậu ta: “Chẳng lẽ cậu không muốn nghe cha cậu sám hối tội gì sao?”

“Đừng chạm vào tôi!” Arnold nhanh chóng hất cô ra, lại ngồi xổm dưới đất: “Đương nhiên xưng tội vì chiến tranh, còn có thể có cái gì?”

Cậu ta khiển trách nhìn Karan: “Đừng nghe lén chuyện riêng tư của người khác.”

“Cậu không tò mò ư?” Karan chớp chớp mắt.

Arnold rất tò mò.

Cậu tò mò đến mức hận không thể chui vào phòng xưng tội bên cạnh để nghe cho rõ.

Nhưng bây giờ cậu ta chỉ có thể áp tai vào tấm ván gỗ và bảo Karan hít thở bé tiếng lại.

Cậu ta loáng thoáng nghe thấy cách vách nói.

“Con vì… sám hối. Tuy rằng chuyện này chưa tra tấn con quá lâu, nhưng đó xác thật là sai lầm của con.”

Arnold thấp giọng mắng: “Chết tiệt, tôi không nghe thấy bộ phận mấu chốt nhất. Cậu xê ra chút.”

Karan dịch sang bên cạnh, nhìn cậu ta như con thằn lằn bò trên tường.

“Tilin không… dù vậy con vẫn… mặc dù đến cuối cùng con cũng không hiểu tại sao cô ấy tức giận nhưng con vẫn thành tâm sám hối về sự thờ ơ và kiêu ngạo của mình. Nhất định là do thái độ của con khiến cô ấy có ý tưởng kỳ lạ, nên cô ấy mới tìm diễn viên múa ba lê kia.”

“Diễn viên múa ba lê ư?” Arnold nhíu mày nghi ngờ.

Karan nhún vai, tỏ vẻ mình không biết.

Arnold nhớ lại lời đồn trong đám hầu gái.

Gần hai tháng trước, đúng là có một diễn viên múa ba lê đầy mặt là máu bị đưa khỏi thư phòng.

Mẹ và cô ta có quan hệ gì sao?

Karan không biết rằng, suy nghĩ của Arnold lại trùng hợp một cách kì diệu với suy nghĩ của cô.

Bọn họ đều tưởng phu nhân Tilin nɠɵạı ŧìиɧ với cô diễn viên múa ba lê, sau đó Công tước đau đớn đánh tình địch ở thư phòng.

“Thật ghê tởm!” Arnold phẫn nộ lên án, chỉ tiếc mình không trở thành người đánh diễn viên múa ba lê: “Mẹ chưa bao giờ tới xưng tội! Cha luôn chịu đựng mẹ nên mẹ mới nhiều lần được đà lấn tới!”

Karan đưa ngón trỏ bên môi.

Arnold cố gắng bình tĩnh lại.

Công tước phòng bên vẫn đang xưng tội dài dòng và vô nghĩa.

Phòng xưng tội càng ngày càng nóng bức, càng ngày càng ngột ngạt, Karan cảm thấy hơi khó chịu.

Cô cúi đầu, phun trên người Arnold.

Arnold nhướng mắt nhìn chằm chằm vách tường, qua vài giây sau mới phản ứng lại.

Nếu không phải cha cậu ta ở cách vách, cậu ta có khả năng sẽ gϊếŧ người ngay tại chỗ.

“Cậu… cậu… cậu…” Ngón tay run rẩy chỉ vào Karan, vị chua kia làm dịch dạ dày cậu ta cũng bắt đầu cồn cào: “Cậu…”

Karan rất khó chịu, lại nôn khan vài tiếng.

Nửa người Arnold phủ trong bãi nôn, không dám cử động, chỉ có thể bất lực và phẫn nộ đá Karan.

Cậu ta cố gắng rất nhiều lần để cứu mái tóc của mình khỏi bãi nôn, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Lúc này, phòng xưng tội cách vách đi đến phần quan trọng.

Hovil nói: “Con sám hối vì sự bất trung của con.”

Arnold thoạt nhìn như sắp chết đến nơi.

Karan phun đến thở hổn hển, cô cũng không biết tại sao lại như vậy.

Chẳng lẽ bữa sáng ăn quá no?

“Mở cửa cho bay bớt mùi.” Cô nhắc nhở Arnold.

Tay Arnold bẩn nên chỉ có thể dùng mũi chân đá văng cánh cửa.

May mắn thay, vị linh mục nói “Amen”, nếu không chẳng che lấp được tiếng mở cửa.

Karan đứng lên, trên người cô vẫn sạch sẽ.

Arnold lớn như vậy còn chưa từng trải qua chuyện khuất nhục, ghê tởm, khủng bố như thế.

Cậu ta cảm thấy cả đời mình sẽ có bóng ma tâm lý với hắc nô!

Khi xưng tội tiến hành đến đoạn tiếp theo, cậu ta cũng nhịn không được phun ra, nôn lên người Karan như thể để trả thù.

Karan cố gắng né tránh nhưng vẫn không cứu được đôi giày của mình.

Nhờ cậu ta mà cô cũng bỏ lỡ phần quan trọng nhất của buổi xưng tội.

Cô rất muốn nghe Hovil nghĩ gì về sự cố lần đó.

Khoảng mười phút sau, người ở phòng xưng tội cuối cùng cũng rời đi.

Karan và Arnold bốc mùi như hai con cá chết vào ngày hè.

Bọn họ tông cửa xông ra, từng người chạy đi thay quần áo tắm rửa, không nói với nhau một lời.