Chương 4
Karan cầm chìa khóa, bước vào phòng để đồ dưới cầu thang.
Chỗ này không có giường nằm, trên sàn có nhiều tấm thảm mới được thay cách đây không lâu, còn một số đồ lặt vặt tạm thời vô dụng nhưng có lẽ sẽ hữu ích trong tương lai.
Cô nằm trên thảm ngủ một lúc, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động bên ngoài.
Không nghe thấy tiếng nói chuyện vì cửa cách âm tốt.
Chỉ biết đó là tiếng cãi nhau.
Trên bàn ăn.
Nữ công tước xinh đẹp và thanh lịch tức giận đến nỗi mặt cô trắng bệch, ngực phập phồng lên xuống. Chồng cô đang ngồi phía bên kia bàn ăn dài, mười ngón giao nhau, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc.
“Tôi cho rằng đạo đức của chúng ta trong hôn nhân là phải chung thủy với nhau, Tilin.” Hovil chỉ dưới đất.
Nằm trên đất là một diễn viên múa ba lê mảnh khảnh, với chiếc cổ thiên nga và khuôn mặt xinh đẹp chuẩn Đông Âu.
Hovil phiền chán, thu tay về: “Em đừng đưa loại phụ nữ này về nhà.”
Karan nghe đến đó thì tái mặt vì kinh ngạc.
Công tước phu nhân thích phụ nữ, còn đưa tình nhân về nhà!
Đúng là tin tức sốt dẻo, chấn động!
“Vậy sau này mình có gặp nguy hiểm không?” Karan miên man suy nghĩ, “Không… hẳn là Công tước phu nhân chỉ thích tiểu thư quý tộc. Bà ấy nhất định chướng mắt mình.”
“Chỉ để tăng thêm chút lạc thú thôi.” Tilin cũng có mái tóc búi cao màu vàng nhạt, sáng lấp lánh. Trên khuôn mặt cô không có dấu vết của năm tháng, dù bảo cô là cô gái 18 tuổi cũng có người tin.
Cô nhìn Hovil, cũng không hoảng sợ trước cơn giận của chồng.
“Anh không cảm thấy giữa chúng ta luôn thiếu thứ gì đó sao?”
Hovil bật cười, hắn đứng dậy nhìn quanh lâu đài và bước đến chỗ vợ mình: “Em yêu, thứ chúng ta thiếu, toàn bộ đế quốc sẽ không có người có được.”
Điều mà Tilin ám chỉ, là đời sống tìиɧ ɖu͙© vui sướиɠ tràn trề, là tình yêu không hề giữ lại.
Nhưng cô không thể nói ra.
Bởi vì Hovil sẽ chỉ trích cô phóng đãng, vô đạo đức.
Cô bình tĩnh lại trong im lặng, rồi mỉm cười: “Thôi được, hôm nay em sai rồi. Đã muộn thế này, chúng ta đi ngủ trước đi.”
“Em đi ngủ trước đi.” Hovil nhẹ nhàng hôn tóc cô, “Tôi còn phải làm vài việc.”
Tilin không nói một lời rời đi.
Mấy ngày này, bọn họ vẫn luôn ngủ phòng riêng.
Tilin có thể lý giải bởi vì chiến tranh phía đông nổ ra nên Hovil rất bận, cũng có thể lý giải chồng mình thường xuyên mất ngủ.
Nhưng cô vẫn cảm thấy bực bội.
Lúc phòng không gối chiếc, cô bỗng nhận ra, hôn nhân của họ không hề “hoàn mỹ”, mà là vỡ nát. Trên thế giới này không tồn tại tình yêu bình yên và ổn định mãi, trừ khi đó là ao tù nước đọng từ đầu tới cuối.
Tilin nắm lấy chiếc thang chạm rỗng hoa văn tinh xảo, quay đầu lại và gật đầu với diễn viên múa ba lê dưới đất, ý bảo cô ta tiến hành theo kế hoạch.
Hovil rời nhà ăn, trở lại thư phòng.
Diễn viên múa ba lê đi theo hắn vào trong.
Trong phòng chứa đồ, Karan nghe thấy tiếng động bên ngoài nhỏ dần, cô yên tâm ngủ lại trong đống thảm. Nơi này thật ấm áp, cũng thật an toàn.
Bụng cô reo lên.
Arnold chỉ cho cô một ít bánh quy.
Thứ này không no, hơn nữa sau khi ăn xong thì khát khô cổ.
Karan bò dậy, mở hé cửa phòng để đồ, nhà ăn đằng xa vẫn chưa thu dọn xong, hai hầu gái buồn ngủ rũ mắt đang đẩy từng chuyến toa xe đựng mâm đĩa đi.
Karan thấy một bình sữa bò. Nó đặt cạnh ghế chủ toạ, trông như mới đổ ra một cốc.
Nhân lúc hai hầu gái đẩy xe đi, cô cầm bình sữa uống già nửa, sau đó chuẩn bị lấy mấy miếng bánh mì trong đĩa.
“Rầm!”
Ngay lúc cô chuẩn bị chạy trốn, trong thư phòng có tiếng vang lớn của vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng Hovil rống giận: “Kéo người phụ nữ này ra ngoài!”
Hai hầu gái vội vàng quay lại.
Karan chỉ có thể trốn dưới gầm bàn ăn, cô vén khăn trải lên một góc, nhìn ra bên ngoài.
Đám hầu gái khiêng cô diễn viên múa ba lê hôn mê bất tỉnh ra khỏi thư phòng, mặt cô ta đầy máu, nhiều khả năng đã bị gãy mũi.
“Lại có tin nóng hổi…” Karan nhỏ giọng nói thầm, “Công tước Bạch Ngân đánh tình nhân của vợ.”
Đám hầu gái khiêng cô diễn viên múa ba lê đi, mãi mà chưa trở về, trong thư phòng cũng không có tiếng động.
Karan cẩn thận nhấc khăn trải bàn lên, định quay lại phòng để đồ.
Nhưng cô vừa mới nhấc khăn trải bàn thì thấy một đôi dép nam ở nhà màu xám. Nó mềm mại và không phát ra âm thanh khi đi lên thảm.
Cô chưa kịp ngẩng đầu thì sữa bò ấm đã đổ lên người cô.
Hovil giật mình vì kinh ngạc.
Hắn không ngờ một nô ɭệ tóc đen sẽ chui ra từ dưới bàn ăn nhà mình.
Hắn trượt tay làm đổ bình sữa.
Vừa rồi, hắn đang kiểm tra thứ này.
Tilin đã bỏ thuốc vào bình sữa, sau đó xúi diễn viên múa ba lê tới dụ dỗ hắn. Hắn làm người phụ nữ đồi phong bại tục kia vấp ngã trên cầu thang xoắn ốc trong thư phòng, cô ta té ngã, lăn mấy vòng xuống đất, mặt đầy máu và mũi thì gãy.
Hovil thấy không khoẻ trong người.
Hắn định tìm Tilin hỏi cho rõ ràng.
Không được, trước tiên phải gọi điện thoại kêu bác sĩ riêng tới đã.
Không không không.
Vấn đề nghiêm trọng nhất chính là đứa nô ɭệ nhỏ yếu, đầy người sữa bò, tóc đen, lôi thôi đến phát sợ trước mặt hắn.
“Sao mày lại ở đây?” Hovil ngồi xổm xuống, giọng nói khàn khàn trầm thấp, nỗ lực kìm chế tức giận, rít lên như rắn độc.
“Tôi cạy khóa… sau đó trèo từ cửa sổ vào.” Karan biết, chỉ cần cô bán đứng Arnold một lần, cô sẽ không bao giờ nhận được sự giúp đỡ của cậu ta nữa.
Cô phải bảo vệ bí mật.
Hovil không đủ kiên nhẫn nói chuyện với cô, hắn chỉ gậy ra hướng cửa chính.
“Cút đi.”
Karan vội vàng bò ra khỏi gầm bàn.
Cô ướt sũng, sẽ chết cóng nếu ra ngoài trời lạnh âm độ.
Cô do dự trước cửa.
“Mau cút ra ngoài!” Hovil đi sau cô, gõ gậy xuống đất dưới chân cô, giống như đang dạy dỗ chó cưng.
Không biết vì sao, Karan không thể kìm chế lửa giận của mình.
“Con lợn trắng này! Bỏ cây gậy ra!” Cô quay đầu lại mắng Hovil.
“Mày nói cái gì?” Hovil giơ quyền trượng chim bụi gai bạch kim gia truyền vĩ đại tượng trưng cho thân phận, tức giận đến mức run tay, “Mày gọi tao là gì?”
“Lợn trắng… A!” Karan che cánh tay.
Hovil đánh cô bằng quyền trượng.
Màu đỏ ửng nhanh chóng xuất hiện trên da cô.
Hovil hối hận còn nhanh hơn tốc độ làn da cô đỏ lên.
Đây chính là đồ gia truyền!
Sao có thể… sao có thể đυ.ng vào đứa nô ɭệ tóc đen hạ tiện… ti tiện!
Hắn cau mày, chán ghét lại thương tiếc nhìn quyền trượng.
Karan nhẹ nhàng nguyền rủa: “Tôi đi ra ngoài đây! Ông cứ làm xác ướp heo trắng trong cái quan tài khổng lồ xinh đẹp này đi!”
Hovil lại đánh cô.
“A!” Karan đau đến dậm chân, nhưng âm thanh cô phát ra rất kỳ quái.
Có chút… sung sướиɠ, giống âm thanh khi làm chuyện đó.
Lúc này cô mới phát hiện người mình rất nóng.
Không có chút sức lực nào.
Rất giống uống nhầm loại thuốc “nào đó”.
Quỷ tha ma bắt, vợ chồng quý tộc thích thêm thứ này vào bữa ăn khuya để trợ hứng sao?
Karan khoanh tay trước ngực, không dám ngẩng đầu.
Cô thà chết cóng ở ngoài còn hơn bị quý tộc tóc trắng thấy bộ dạng xấu hổ của mình.
Cô run rẩy muốn mở cửa nhưng trên tay không có một chút sức lực nào.
Hovil tức giận trước cách mở cửa yếu ớt của cô.
“Tránh ra!”
Hắn không muốn tới gần chứ đừng nói đến chuyện chạm vào cánh cửa nô ɭệ đã sờ vào. Hắn lấy quyền trượng đẩy Karan ra, sau đó ấn chốt, mở cửa.
“Đi ra ngoài.” Hắn ra lệnh.
Karan không đi ra ngoài, cô cảm thấy đầu mình như bốc cháy, choáng váng, mơ mơ màng màng.
Cô cần hỗ trợ, vì thế cô nắm quyền trượng của Hovil.
Hovil nhìn thấy những ngón tay mảnh mai nhợt nhạt của cô quấn lấy cây gậy bạch kim.
Karan uể oải, ẩn nhẫn hừ nhẹ.
Hovil nhận ra vấn đề ở đâu.
“Mày còn dám uống trộm đồ của tao!” Hắn tức giận rút quyền trượng về.
Chẳng trách bình sữa vơi nhiều như vậy.
Đứa nô ɭệ vừa kiêu ngạo vừa mỉa mai giờ đây đã nói không nên lời, cô cuộn tròn dưới đất, run rẩy đáng thương lại bất lực.
Điều này khiến Hovil cảm thấy hơi vui mừng.
“Khó chịu lắm ư?” Hắn dùng quyền trượng chọc vào cô, cô không hề phản ứng, ôm chặt lấy bản thân, “Lát nữa sẽ ném mày vào trong tuyết, mày tự nhiên sẽ bình tĩnh lại.”
Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng và lười biếng, không chút để ý, khác hẳn ngày thường.
Nhưng bản thân hắn cũng không nhận ra điều đó.
Hơn nữa hắn cũng không mở cửa và ném Karan xuống tuyết.
“Sao không nói nữa đi? Không phải vừa rồi còn rất mạnh miệng sao?”
Hovil vẫn không muốn chạm vào cô, hắn đổi đầu cây quyền trượng, dùng chiếc mỏ của chim bụi gai vén mái tóc rối bù của cô ra, thấy vẻ mặt giãy giụa và căm hận của cô. Má cô ửng đỏ, ngay cả đôi mắt đen của cô cũng tràn ngập sự mê mang.
Khóe miệng cô rỉ máu.
Hovil phát hiện cô đang cắn lưỡi.
“Buông ra.” Hắn nhíu mày nói, “Đừng chết trong lâu đài của tao, mau cút ra ngoài.”
Karan lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Trong đôi mắt ấy có hận thù, cũng có khát vọng vùng vẫy trong vũng bùn.
Đôi mắt đen như bùng cháy ngọn lửa thiêu đốt.
Nhìn thẳng vào vùng trắng mênh mông.
Khi ánh mắt họ chạm vào nhau, Hovil bị mê hoặc bởi sự xúc động kỳ quái. Sự xúc động này trộn lẫn cùng phẫn nộ và chán ghét, tạo thành một làn sóng khủng bố không thể diễn tả, dần dần thổi quét lý trí.
Hắn nhận thức rõ ràng rằng sắp xảy ra sai lầm nào đó.
Nhưng không thể làm gì được.
Karan đột nhiên ớn lạnh.
Hovil đang dùng mũi nhọn của quyền trượng lướt qua cơ thể cô, lần theo cánh tay cô đến những nơi khác. Hắn nhìn từ trên cao, đôi mắt xem kỹ như đo lường, giống đao phủ trước khi hành hình. Mái tóc bạc kia giống như chiếc máy chém sắc bén, lạnh nhạt và tàn nhẫn đang rơi xuống.
Hắn siết chặt tay đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Hắn nhẹ nhàng đưa quyền trượng đến gần cơ thể Karan, lang thang dọc theo hình dáng thân thể một hồi, suy xét xem có nên chạm vào cô hay không, hành động của hắn có chút do dự.
“Cô có thể cầu xin tôi.” Hắn thấp giọng nói.
Hắn cũng không biết mình đang nói gì.
Điều hắn cần nhất bây giờ là một bác sĩ, chứ không phải lãng phí thời gian với đứa nô ɭệ này.
“Phì.” Karan phỉ nhổ hắn.
Sự xúc động ác liệt đó bùng cháy.
Hovil dùng quyền trượng quất đánh cô một chút.
Chiếc quyền trượng được làm bằng bạch kim có vô số hoa văn tinh xảo, được khảm đủ loại đá quý khác nhau, nó gập ghềnh, lạnh băng đến xương.
Cảm nhận được sự mát lạnh, Karan vô thức áp mình vào đó.
“Da^ʍ phụ.” Hovil cau mày, châm chọc phản ứng thành thật của cô bằng những từ tục tĩu mà hắn chưa bao giờ thốt ra.