Đây không phải lần đầu trang viên Chim bụi gai có nô ɭệ tóc đen.
Hovil đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần những việc cần chú ý với bọn nhỏ.
“Không chạm vào.”
“Không để nó bước vào lâu đài.”
“Đương nhiên cũng không thể tùy tiện tàn hại, dù sao cũng là lễ vật của Nữ hoàng.”
“Arnold.” Hovil lạnh lùng nhìn chăm chú vào cậu con út, khiến cậu ta không dám nhúc nhích, “Cha biết con đang trong độ tuổi tò mò. Làm cha con, cha sẽ không áp chế bản năng tuổi dậy thì của con, nhưng cha hy vọng con lớn lên khỏe mạnh một cách bình thường, cho dù con thích đàn ông thì vẫn khá hơn thích nô ɭệ tóc đen.”
“…” Arnold liều mạng gật đầu, không dám nói điều gì.
“Còn Raphael…” Hovil nhìn về phía con trưởng.
Cậu con cả luôn bình tĩnh trầm ổn, không cần phải lo lắng nhiều.
“Anh trai con không tham gia, đây là lỗi của con.” Arnold vội vàng giải thích.
“Cô gái nô ɭệ kia là… Karan, cô ấy là bạn cùng khối con.” Raphael đột nhiên đứng lên, cậu ta lấy hết can đảm, nhìn về phía cha mình, “Con xin lỗi cha, con khó có thể thích ứng sự thay đổi này, con cần thời gian để điều chỉnh cảm xúc của mình.”
Cậu ta nói xong thì rời khỏi thư phòng.
Hovil không ngăn cản, chỉ cô tách trà về phía Arnold: “Con có thể đi rồi. Tuy cắt giảm kinh phí của trang viên, nhưng tiền học ở nhà của con không giảm, tối nay con phải học môn tiếng Tây Ban Nha.”
Arnold rời đi với khuôn mặt như màu đất.
Trình độ khủng bố của tiếng Tây Ban Nha chỉ xếp sau cha cậu ta.
Sau khi hai đứa nhỏ rời đi, thư phòng yên tĩnh một lúc, người hầu đưa điện thoại cho Hovil.
“Là phu nhân.” Người hầu cung kính nói.
“Tilin?” Hovil cầm điện thoại, nghe thấy tiếng ca trong trẻo ở đầu dây bên kia, “Em đang ở nhà hát à?”
“Không sai.” Giọng phu nhân của hắn bình tĩnh lại thâm trầm, gần như giọng điệu của hắn.
Cô nhìn đồng hồ, hỏi: “Tối nay Nhà hát hoàng gia diễn một vở diễn ba lê rất xuất sắc, anh có muốn đến xem không? Em nghe nói trong đoàn múa ba lê có một cô gái Ukraine…”
“Không được, anh còn có việc.” Hovil nhanh chóng từ chối, giọng nói nhẹ nhàng nhưng gần như không dao động, “Chúc em xem diễn vui vẻ, em yêu.”
Người hầu lấy điện thoại đi.
Hovil nhìn sách khẽ nhíu mày.
Gần đây, Tilin hay giới thiệu các cô gái trẻ đẹp cho hắn.
Hovil hiểu điều này có ý nghĩa gì.
Họ đã kết hôn gần 20 năm.
Tình cảm vẫn luôn êm đềm, không gợn sóng, cũng không nồng nhiệt.
Tuy Tilin vẫn xinh đẹp như cũ nhưng ở độ tuổi này, cô bỗng cảm thấy lo lắng khi chứng kiến tình cảnh của các chị em khác.
Liệu cô có thể giữ được trái tim của vị đại quý tộc này?
Có lẽ cần vài cô gái trẻ tuổi để duy trì tình cảm mãnh liệt của chồng cô, dù dường như anh ấy chưa từng có cô gái nào khác.
Tilin có thể chấp nhận việc Hovil có tình nhân nhưng điều đó phải nằm trong sự kiểm soát của cô.
Vì vậy dạo gần đây cô luôn giới thiệu các cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi, nghe lời cho Hovil.
Hovil cảm thấy điều đó hoàn toàn không cần thiết.
Điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ là ổn định, họ đã, đang và vẫn luôn ở trạng thái tốt nhất.
Điều này thực hoàn mỹ.
Chờ Tilin trở về, hắn sẽ nói chuyện này với cô.
Hắn gập sách lại, người hầu đưa lên một chồng văn kiện liên quan đến chiến sự ở mặt trận phía đông.
Đèn trong thư phòng sáng đến tận đêm khuya.
******
Có người mở cửa nhà gỗ trong hoa viên.
Karan nhìn thấy Arnold đứng ở cửa, cô nắm chiếc chày đá cạnh bồn rửa.
Ngay khi cậu ta tới gần, cô nhảy lên như một con linh cẩu, đập thứ đồ đang cầm trong tay vào trán cậu ta.
Arnold học kiếm thuật và tán thủ từ nhỏ, lập tức tránh được đòn tấn công của cô.
Tán thủ: môn võ đối kháng tay không hiện đại có nguồn gốc từ Trung Quốc
Cậu ta lùi đến cạnh cửa, lại luống cuống tay chân khóa cửa lại.
“Khoan đã…” Trái tim cậu ta đập rất nhanh, cho thấy là bị dọa không nhẹ, “Tôi tới đây không phải để làm chuyện đó với cậu.”
Karan trong nhà gỗ không trả lời.
“Cậu muốn ra ngoài không?” Arnold thấy đối phương không trả lời, vội nói tiếp, “Tôi có thể đưa cậu vào lâu đài, buổi tối cậu sẽ bị chết cóng nếu ở đây.”
Karan cảm thấy cậu ta có ý đồ xấu.
Arnold nhìn về phía lâu đài, xác nhận cửa sổ thư phòng không mở ra, mới tiếp tục nói: “Tôi nghe Raphael nói, trước kia cậu là bạn cùng lớp của anh ấy hả? Trình độ tiếng Tây Ban Nha của cậu thế nào?”
Tiếng Tây Ban Nha?
Karan không biết cậu ta muốn làm gì.
Arnold có chút nôn nóng: “Chỉ cần cậu học ổn môn tiếng Tây Ban Nha, tôi sẽ thả cậu ra, giấu cậu vào lâu đài. Tôi xin thề trước Chúa!”
Cậu ta thấy Karan không trả lời, càng thêm nôn nóng.
“Cha ném cậu ở chỗ này là muốn cậu tự sinh tự diệt. Nếu cậu không nhận sự trợ giúp của tôi, cậu có thể không sống sót được qua đêm nay đâu! Tôi cũng không yêu cầu cậu làm chuyện gì quá đáng, chỉ cần ở cạnh tôi hai tiếng học tiếng Tây Ban Nha mỗi tối thôi. Chỉ cần cậu giúp tôi chuyện này, mỗi đêm tôi sẽ đưa cậu về lâu đài sưởi ấm, còn cho cậu đồ ăn, thế nào?”
Karan trầm tư trong chốc lát, gõ cửa nhà gỗ, tỏ vẻ cô đồng ý.
Nếu Arnold muốn hãm hại cô thì chẳng cần bịa một lời nói dối buồn cười như vậy.
Những gì cậu ta nói hẳn là nói thật.
“Mau đi theo tôi.” Arnold mở cửa gỗ, kéo Karan ra, sau đó cẩn thận khóa cửa lại.
Hai người băng qua nhà kính hoa hồng vào lâu đài, như vậy mới không dễ dàng bị phát hiện.
Do trang viên cắt giảm kinh phí nên khi màn đêm buông xuống, mọi người đều nghỉ làm, ngoại trừ quản gia và một số người hầu phục vụ vợ chồng Công tước.
Vì thế Arnold không lo bị phát hiện.
Cậu ta đưa Karan về phòng mình.
Căn phòng trang trí rất xa hoa, có một gian riêng chỉ toàn giày chơi bóng, chỉ riêng cà vạt đã treo kín ba chiếc tủ.
Nhưng khi đặt nó vào toàn bộ lâu đài cổ thì lại cảm thấy thực bình thường.
“Anh trai tôi ở phòng đối diện.” Arnold giới thiệu, “Phòng ngủ của cha mẹ tôi ở trên lầu nhưng gần đây họ ngủ riêng vì cha mất ngủ, sợ ảnh hưởng đến mẹ tôi.”
Cậu ta nhìn Karan.
Cô đang tò mò nhìn xung quanh, sự ngạc nhiên trong đôi mắt đen to tròn ấy đã thỏa mãn sự hư vinh của Arnold.
Cậu ta dẫn Karan vào thư phòng, chỉ vào chiếc bàn rồi nói: “Mười lăm phút nữa, giáo viên tiếng Tây Ban Nha của tôi sẽ đến. Cậu trốn dưới bàn này, tôi sẽ lén đưa bài thi cho cậu, cậu làm xong rồi đưa cho tôi, hiểu rồi chứ?”
Karan gật đầu.
Arnold đột nhiên không yên tâm: “Điểm tiếng Tây Ban Nha của cậu thế nào?”
“Điểm số không thua kém anh trai cậu.” Karan đáp.
Arnold cười nhạo, anh trai cậu ta luôn là học sinh giỏi nhất, đứng đầu trong số học sinh xuất sắc nhất, sao tên tóc đen chủng tộc thấp kém này có thể so sánh được với Raphael.
Nhưng khi nhìn về phía Karan, cậu ta có vài phần hoảng hốt.
Đôi mắt đen của cô đầy khinh miệt.
Cô nói: “Cậu phải nói cho tôi tỉ lệ làm bài đúng của cậu. Nếu tôi được điểm tuyệt đối, giáo viên sẽ nghi ngờ.”
“Khoảng…25%?” Arnold vô thức trả lời cô.
Karan nhún vai: “Vậy 30% là đủ rồi.”
Cô trốn dưới gầm bàn.
Giáo viên tiếng Tây Ban Nha đến đúng giờ, ông ta bị cận thị cô, chẳng trách Arnold không kiêng nể gì.
Mỗi lần thầy giáo đặt câu hỏi, Karan sẽ viết câu trả lời lên bảng trắng và đưa cho Arnold xem.
Hai giờ trôi qua nhanh chóng.
Biểu hiện của Arnold làm thầy giáo vui mừng, ông cảm thấy mình cần cù cày cấy vất vả rốt cuộc có thu hoạch.
“Tiểu công tước, tiến bộ của cậu thật khiến người kinh ngạc! Tôi nhất định sẽ báo cho Công tước!”
Arnold đắc chí.
Sau khi tiễn thầy giáo, cậu ta lấy đồ ăn cho Karan.
“Tôi ngủ chỗ nào?” Karan vừa gặm bánh quy vừa hỏi cậu ta.
Không đời nào Arnold để cô ta ở trong phòng mình. Cậu ta nói: “Khoảng 11 giờ, mẹ tôi sẽ trở về sau khi xem xong múa ba lê. Mỗi đêm bà sẽ chúc tôi và anh trai tôi ngủ ngon, cậu không thể ở đây được. Hay là… cậu ngủ trong phòng chứa đồ tầng 1 đi, nơi đó thường không có người.”