Hoàng Hậu Nghịch Mệnh Phá Thiên Tâm

Quyển 1 - Chương 4

Đây là lần đầu tiên Nghịch Thiên cảm nhận rõ ràng một điều, trước sức mạnh áp đảo, tất cả các loại chiêu thức, kể cả Ngũ Hành trận pháp kỳ bí nhất, cũng chỉ giống như trò chơi của trẻ con.

Hoặc có thể nói, người nam nhân đang điên cuồng chém gϊếŧ ngay trước mắt nàng đã hoàn toàn phá vỡ mọi hiểu biết của nàng về thế giới này.

Khi ánh sáng đỏ rực, chói lóa như mặt trời giáng xuống mặt nước, những cơ thể bị chém đứt tay, gãy chân, máu loang đỏ khắp nơi. Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả đều là do kẻ ấy gây ra.

Hắn thật sự sinh ra để gϊếŧ người.

Giữa làn nước sâu, hắn di chuyển một cách dễ dàng, thân pháp linh hoạt đến mức mắt thường không thể nhìn theo kịp. Tay trái hắn vẫn giữ chặt lấy nàng, tay phải vung thanh kiếm đỏ thẫm, từng vệt máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả mặt hồ.

Thế nhưng, giữa cơn hỗn loạn ấy, Nghịch Thiên dần nhận ra một điều, mỗi lần hắn vung kiếm, sức mạnh dường như lại yếu đi một phần. Rõ ràng hắn đang mang thương tích, không thể kéo dài trận chiến quá lâu. Nếu không kết thúc sớm, tình hình sẽ ngày càng bất lợi.

Phía kẻ địch lại không ngừng tràn lên bằng chiến thuật lấy đông áp ít. Hết lớp này ngã xuống, lại có lớp khác lao đến, từng đợt nối tiếp nhau như sóng vỗ bờ, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người khác hoa mắt chóng mặt.

Bất chợt, trong đám sát thủ bỗng ồn ào náo loạn. Tất cả như vừa nhận được hiệu lệnh, cùng lúc lùi ra xa, rút đi nhanh chóng giống như thuỷ triều rút khỏi bờ.

Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng sấm dữ dội nổ vang, xé toạc không gian. Tia chớp từ trên cao giáng xuống, theo dòng nước lan ra khắp nơi, sức mạnh dữ dội như muốn san bằng cả đáy hồ.

Khóe môi Nghịch Thiên khẽ giật.

Chẳng lẽ trên trán nàng thực sự có khắc hai chữ "yểu mệnh" to đến vậy?

Nàng chỉ muốn quay đầu lại, nhìn thẳng vào người đang kéo tay mình, nghiến răng hỏi một câu

“Ta với ngươi không thù không oán, sao cứ phải kéo ta theo mãi vậy?”

Những luồng điện lao tới nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã áp sát đến chân nàng. Ngay khi mặt hồ sắp bị phá tan, nam nhân khoác y phục đỏ, đeo mặt nạ quỷ, bất ngờ ra tay.

Hắn đưa tay trái lên, siết chặt vai nàng. Đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia lạnh lẽo, sát khí cuộn trào.

“Lấy uy danh trời đất làm chứng, khế ngươi làm thuộc hạ của ta. Từ nay về sau, ngươi phải phục tùng ta, sống vì ta.”

“Oanh!”

Vừa dứt lời, dưới chân hắn lập tức xuất hiện một vòng sáng đỏ rực, lớn bằng cối xay. Những phù văn quái lạ trải dài khắp mặt đất, tỏa ra một luồng khí u ám, khiến người ta lạnh sống lưng.

Mặt nước hồ cuộn trào dữ dội, từng đợt sóng xô dồn không ngớt. Giữa tâm trận, một màn sáng trong suốt như pha lê đột ngột hiện lên, bao lấy cả hai người.

Màn chắn ấy mạnh đến mức không gì có thể xuyên qua. Tất cả các đòn tấn công từ bên ngoài đều bị chặn lại.

Sức mạnh ấy như do trời đất ban cho, tuyệt đối không thể coi thường, cũng không thể phá vỡ. Dù có hàng chục đợt công kích cùng lúc ập tới, vẫn không thể làm lay chuyển vòng bảo hộ đó.

Ngược lại, những kẻ tấn công chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị phản lực đánh bật ra xa, ngã nhào xuống nước, không kịp trở tay.

Trên cao, một luồng sáng trắng bùng lên mãnh liệt, chói lóa như ánh bình minh. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ địch nhân tan thành tro bụi, theo gió bay đi, để lại khoảng không yên ắng đến rợn người.

Không gian phút chốc trở nên im lặng. Chỉ còn lại làn gió lạnh lướt qua, mang theo mùi máu tanh nồng nặc.

Ngay khoảnh khắc ấy, Nghịch Thiên cảm nhận rõ ràng có một bàn tay vô hình từ trong pháp trận vươn ra, siết chặt lấy linh hồn nàng. Một luồng sức mạnh kỳ lạ xuyên thẳng vào đầu óc, ép nàng phải tiếp nhận một mệnh lệnh không thể chống lại.

Nàng vẫn chưa kịp hiểu mình đã vướng vào chuyện gì, thì bên tai đã vang lên những từ ngữ như "thuộc hạ", "phục tùng", khiến lửa giận trong lòng nàng bùng lên.

Rõ ràng, kẻ này hoàn toàn không biết nàng là ai.

Nàng là ai chứ?

Là kẻ từ nhỏ đã không biết cúi đầu. Là người chưa từng quỳ trước trời, càng không khuất phục trước thần.

Trời là gì? Thần là gì?

Trong mắt nàng, tất cả đều là trò cười.

Nghịch Thiên từ trước đến nay vẫn luôn là kẻ dám nghịch lại quy tắc, làm theo ý mình, là người thách thức cả thiên mệnh.

Muốn khế ước nàng?

Muốn nàng cúi đầu nhận lệnh?

Nằm mơ!