Ánh sáng đỏ bừng lên, vừa chói lóa vừa cuốn hút, rực rỡ như ngọn lửa cháy giữa lòng nước sâu.
Khoảnh khắc ấy, trong mắt Nghịch Thiên, chỉ hai chữ “kinh diễm” mới đủ để khắc họa cảm xúc đang dâng trào.
Người đó khoác trên mình bộ y phục đỏ thẫm như máu, mái tóc dài buông xõa sau lưng, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ quỷ lạnh lùng, toát ra vẻ tà mị. Thân hình hắn tựa như một tuyệt tác được nhào nặn từ bàn tay tạo hóa, từng đường nét đều hoàn hảo đến mức khó tin.
Giữa biển máu cuộn trào, hắn giống như ngọn lửa sáng rực không thể dập tắt, khí thế lạnh lùng, uy nghi, sát khí lan tỏa khắp nơi. Chỉ cần đứng trước hắn, người ta đã bất giác nín thở, không dám manh động.
Đó là kiểu người sinh ra để định đoạt cả trời đất, kẻ mà trong lòng luôn mang một niềm kiêu hãnh ngút trời, cho rằng ngoài bản thân ra thì thiên hạ này chẳng ai đáng để hắn bận tâm.
Ngay lúc ấy, Nghịch Thiên siết chặt hơi thở.
Ánh mắt hai người giao nhau, một ánh nhìn lạnh lẽo, bá đạo, một ánh nhìn kiên cường, đầy quyết liệt. Cả thế gian như chỉ còn lại đối phương, tất cả xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Ánh mắt nàng ánh lên ý chí phản kháng mạnh mẽ, không chút sợ hãi. Tựa như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, dù yếu đuối vẫn quyết không khuất phục.
Chính ánh nhìn ấy như một mũi tên sắc nhọn, xuyên thẳng vào tim hắn.
Trên đời lại có nữ nhân như vậy… Dung mạo chẳng theo bất cứ khuôn mẫu nào, hành động khác người, không những dám đối mặt với hắn, mà còn dám ra tay đánh hắn?
Thật khó mà tin nổi.
Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy. Mãi đến nhiều năm sau, hắn mới hiểu ra một điều:
"Số mệnh vốn có thể bị thay đổi. Vỏ quýt dày rồi cũng sẽ có móng tay nhọn khắc chế. Và đi đêm nhiều, cuối cùng cũng có ngày… chạm phải yêu nghiệt!"
Ngay lúc đó, bàn tay lạnh giá của nam nhân từ từ siết lấy cổ nàng. Những ngón tay thon dài như đang nâng niu một món đồ chơi quý hiếm, đôi mắt sâu thẳm sau lớp mặt nạ ánh lên sự lạnh lùng đến nghẹt thở.
Nghịch Thiên chợt bừng tỉnh. Đôi tay mảnh mai vội vùng vẫy, hai chân đạp loạn trong làn nước. Nàng theo bản năng vận hành Huyền Tâm Diệu Pháp, áp dụng Bế Khí Quyết, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của kẻ bí ẩn.
Trong lòng nàng thầm hét lên: "Không ổn rồi! Phải mau chóng thoát ra, nếu không… lần này thực sự sẽ chết oan trong cái hồ quỷ quái này mất!"
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, khóe mắt nàng chợt nhận ra điều gì đó. Vài bóng đen lờ mờ, trông giống như cá bơi trong nước, đang lao nhanh về phía họ.
Nghịch Thiên lập tức mở to mắt. Có khoảng năm, sáu tên, tay cầm trường mâu, đồng loạt áp sát!
Lũ sát thủ ấy hoàn toàn không quan tâm nàng là ai, cũng chẳng màng phân biệt bạn hay thù. Trong mắt chúng, chỉ cần đứng cạnh người kia… đều phải chết!
Tiếng nổ vang dội liên tiếp rền lên, mặt hồ rung chuyển dữ dội. Những bức tường nước cao vυ't dựng lên bao vây lấy hai người.
Nghịch Thiên nghiến răng, gương mặt lạnh đi, giọng đầy giận dữ: “Đồ ngốc!”
Nàng đá mạnh vào người nam nhân: “Thiên Địa Tứ Hợp Trận, muốn ra ngoài thì phải tiến về phía trung tâm, chỗ đó là lối thoát! Ngươi định chạy loạn đi đâu hả?”
Muốn chết thì tự mình đi chết, đừng kéo nàng theo làm gì. Nàng còn chưa muốn chết đâu!
“Ong…”
Nam nhân rút ra một thanh kiếm dài – Thuần Huyết Ma Kiếm. Vừa tuốt kiếm ra, không khí xung quanh lập tức rung lên từng đợt, như thể chính thanh kiếm ấy phát ra một sức mạnh khủng khϊếp.
Thanh kiếm dài gấp ba lần kiếm thường, sắc đỏ thẫm đầy quỷ dị, trông như đã hòa làm một với cơ thể hắn. Sức mạnh cuồng bạo bùng phát, chỉ một nhát chém đã phá tan bức tường nước chắn trước mặt.
Nghịch Thiên sững người, hai mắt trừng lớn, không thốt nên lời…