Động Vào Cô Ấy Làm Gì! Đằng Sau Cô Ấy Toàn Là Kẻ Điên Thôi!

Chương 12: Tám nghìn đấy

Vân Linh chớp mắt, cầm chai nước vào phòng.

Ngày hôm sau, nhóm người giúp việc dọn thức ăn đã bị đổi.

"Chai nước hôm qua, cảm ơn cậu."

Tay Trì Thịnh khựng lại một chút, không nói gì.

"Mấy cô giúp việc đó..."

"Nhà họ Trì chúng tôi không cần những người giúp việc hay ngồi lê đôi mách."

Nói rồi, cậu ta đặt đũa xuống, lau miệng, ngước mắt nhìn Vân Linh.

"Tôi không biết cô dùng mánh khóe gì để mẹ tôi đưa cô về nhà, nhưng ở nhà họ Trì, dẹp mấy cái suy tính nhỏ nhen của cô đi. Ngày mai đi học, tôi sẽ bảo tài xế cho cô xuống xe trước, ở trường, đừng có lân la lại gần tôi, cũng không được phép để bất cứ ai biết cô sống ở nhà tôi. Chỉ cần tôi nghe được bất cứ lời đồn đại nào, cho dù mẹ tôi có kề dao vào cổ tôi, tôi cũng sẽ ném cô ra ngoài!"

"Được." Lời này, đúng ý Vân Linh.

Cô biết mình và những cậu ấm cô chiêu này không cùng tầng lớp, đợi mẹ khỏe lại, cô sẽ rời khỏi đây. Nếu có thể, cô cũng không muốn có quá nhiều liên quan đến cậu ta.

Những ngày sau đó, hai người vẫn luôn duy trì một mối quan hệ rất kỳ lạ.

Ở trường, hai người như những người xa lạ hoàn toàn không quen biết. Ở nhà, Trì Thịnh lại luôn tìm cách gây sự chú ý trước mặt Vân Linh một cách khó hiểu, ví dụ như tự dưng móc mỉa cô vài câu.

Nhưng trong tình huống này, Vân Linh khá là vô tư không những không hiểu ý cậu ta, thậm chí còn rất thành thật đáp lại lời cậu ta.

Vì quá thành thật, ngược lại lần nào cũng khiến Trì Thịnh cứng họng không nói được gì, chỉ có thể thể hiện sự bất mãn của mình bằng cách đóng sầm cửa thật mạnh.

Nhưng phần lớn thời gian, Vân Linh đều không nhận ra Trì Thịnh đang nổi cáu.

Mãi cho đến sau sự kiện lần đó, hai người mới có kiểu quan hệ như bây giờ.

Sau khi ăn trưa xong, hai người quay lại lớp học.

Nhìn bầu không khí này, rõ ràng chuyện xảy ra ở nhà ăn trưa nay đã lan truyền ra ngoài.

Trì Thịnh sa sầm mặt, đá vào chân bàn một cái.

Lớp học như thể bị nhấn nút tắt tiếng. Mọi người nhìn qua nhìn lại, nhất quyết không ai dám lên tiếng.

Mãi cho đến khi Chu Vãn Lê và hai người kia bước vào.

"Các cậu đi đâu đấy?"

"Đi ăn cơm."

"Lén tớ đi ăn một mình! Phí công tớ mua trà sữa còn nhớ đến cậu." Chu Vãn Lê vừa nói vừa đặt túi trà sữa lên bàn Vân Linh.

"Cảm ơn." Vân Linh nhận lấy.

"Vẫn phải là cậu, vậy mà lại thật sự khiến cậu chủ Trì nhà chúng ta..."

Lúc Mộc Trạch đang nói, cả lớp đột nhiên lại xôn xao.

Mấy người đồng thời nhìn ra cửa. Quả nhiên, là Lâm Thi Vận.

Cô ấy siết chặt tay, vẻ mặt căng thẳng, rón rén di chuyển, đi về phía Trì Thịnh.

"Ồ, có người lần này lại định gán tội gì cho người khác đây?" Chu Vãn Lê ngồi lên bàn Vân Linh, ra vẻ xem kịch hay.

Trong mắt Lâm Thi Vận thoáng nét bất mãn, nhưng cô ta không đáp lại Chu Vãn Lê, mà nhìn về phía Trì Thịnh.

"Trì... Trì Thịnh." Cô ta gọi tên Trì Thịnh, giọng hơi run, hai bàn tay liên tục đan vào nhau, tất cả đều thể hiện rõ vẻ căng thẳng, bất an và cả chút không cam tâm của cô ta.

"Tôi chưa tìm cô, cô lại dám đứng trước mặt tôi à. Sao nào, tôi tha cho cô một lần, cô tưởng mình được nước lấn tới hả?" Cậu ta ngẩng đầu nhìn Lâm Thi Vận, vẻ mặt đằng đằng sát khí, tràn ngập sự cao ngạo trịch thượng và ánh mắt khinh thường.

"Tôi... tôi xin lỗi về chuyện lúc nãy ở nhà ăn. Đúng là lúc nãy tôi đã hành động bồng bột, xin lỗi cậu. Cậu đưa áo cho tôi, tôi sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại cho cậu."

Vừa dứt lời, Chu Vãn Lê bật cười khẩy.

"Tôi nghe không nhầm đấy chứ? Giặt tay? Cái áo này còn mặc được nữa à?"

Vân Linh kéo nhẹ tay Chu Vãn Lê, lắc đầu. Chu Vãn Lê bĩu môi, nhưng cũng không nói gì thêm, tiếp tục cắn ống hút uống trà sữa của mình.

"Khoan nói đến chuyện quần áo của bọn tôi đều phải gửi đến tiệm giặt là chuyên nghiệp. Lâm Thi Vận, đầu óc cô kiểu gì mà được chọn làm học sinh nhận tài trợ thế? Dựa vào năng lực và gia thế của bọn tôi, cô nghĩ tôi sẽ giữ lại một cái áo bẩn để làm mình khó chịu à?"

Lâm Thi Vận cắn chặt môi dưới, tay nắm thành nắm đấm. Trông cô ta như vừa phải chịu sự sỉ nhục ghê gớm, nhưng vẫn phải cố gắng chịu đựng tình cảnh trước mắt.

"Tôi... tôi sẽ đền cho cậu."

"Tám nghìn, quét mã đi." Trì Thịnh nói không chút do dự, tốc độ mở mã thanh toán còn nhanh hơn 99% người khác.

Mộc Trạch không nhịn được, "Này Trì Thịnh, sao cậu cũng bắt đầu học theo Vân Linh rồi?"

Trì Thịnh ngước mắt nhìn bóng lưng Vân Linh phía trước, khóe môi cong lên, trong mắt ánh lên ý cười.

"Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng." Giọng điệu cậu ta có ý trêu chọc.

Vân Linh đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình từ phía sau, cô im lặng uống một ngụm trà sữa, coi như không nghe thấy gì cả.

Trì Thịnh ngước mắt lên, ánh mắt lạnh đi trong khoảnh khắc.

"Quét đi, tám nghìn." Cậu ta mở mã thanh toán, ném chiếc điện thoại trị giá cả chục nghìn lên mặt bàn.

"Tám... tám nghìn?"

"Không trả nổi à?"