Cửa chỉ khép hờ, nhưng cậu ta vẫn dừng bước, gõ cửa. Chỉ có điều lực gõ này, giống như muốn phá cửa đến nơi.
"Có chuyện gì không?" Vân Linh ló đầu ra.
Trì Thịnh lùi lại một bước, cơn tức giận đang bừng bừng trong lòng cậu ta chợt vơi đi quá nửa vì hành động của Vân Linh.
Thấy Trì Thịnh không trả lời, Vân Linh mở rộng cửa ra, hỏi lại cậu ta lần nữa.
Trì Thịnh hoàn hồn, hắng giọng, hừ lạnh một tiếng.
"Tôi hỏi cô, cô và mẹ tôi có quan hệ gì!"
"Quan hệ tài trợ và được tài trợ?" Vân Linh nói, có chút không chắc chắn.
Nhưng câu trả lời này, Trì Thịnh rõ ràng không hài lòng.
"Tài trợ? Cô có lai lịch gì, sao mẹ tôi lại vô duyên vô cớ tài trợ cho cô? Còn nữa, sao cô quen mẹ tôi? Cô từ đâu chui ra vậy!"
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi dồn dập, Vân Linh khẽ thở dài, "Xin lỗi, tôi không thể nói được."
"Hả? Có gì mà không thể nói!" Cậu ta nheo mắt, mang theo vẻ cảnh cáo. "Không lẽ cô giở trò gì với mẹ tôi, dụ dỗ bà ấy làm những chuyện này chứ?"
"Tôi cho rằng, bà Trác không phải kiểu người sẽ mắc lừa chỉ vì vài lời nói ngon nói ngọt đâu."
Trì Thịnh nghẹn lời, trong lòng lại vô cùng đồng tình với lời của Vân Linh.
Đúng như cô nói, người khôn khéo như bà Trác Tịch, làm việc gì cũng theo đuổi lợi ích tối đa, tuyệt đối không thể vì một hai câu nói mà làm chuyện tốn công vô ích lại hoàn toàn không có hồi đáp như thế này!
Nhưng cũng chính vì câu nói này của Vân Linh, Trì Thịnh càng cảm thấy cô không hề đơn giản.
Hiệp đầu tiên, Trì Thịnh thua.
Khi cậu ta kể lại nguyên văn cuộc đối thoại cho bạn bè nghe, thứ nhận được chỉ là những tràng cười nhạo mà theo cậu ta nghe thì vô cùng chói tai.
"Tớ bắt đầu thấy hứng thú với cô nàng này rồi đấy."
"Cậu lại nghĩ ra trò xấu xa gì đấy?" Mộc Trạch vạch trần ý đồ của Chu Vãn Lê.
Trì Thịnh "chậc" một tiếng, tiện tay ném phi tiêu đang nghịch trong tay ra.
Trúng ngay hồng tâm.
"Nhanh thôi các cậu sẽ gặp cô ta. Thứ hai cô ta chuyển đến trường mình rồi, còn học cùng lớp với bọn mình nữa."
Vừa dứt lời, chiếc phi tiêu cuối cùng cũng được ném ra.
Điện thoại lại ngắt, nhưng Trì Thịnh càng nghĩ càng thấy khó chịu. Lãnh địa của mình lại xuất hiện một kẻ xâm lược không rõ lai lịch, điều này khiến cậu ta rất bực bội.
Màn đêm buông xuống, người giúp việc lên báo Trì Thịnh và Vân Linh có thể xuống ăn tối.
Trì Thịnh vốn không định xuống, nhưng nghĩ lại, cậu ta vẫn đổi ý, đi xuống lầu.
Vân Linh đã ngồi vào bàn ăn.
Khi thấy Trì Thịnh, cô đứng dậy, gật đầu với cậu ta.
Trên người cô vẫn là bộ quần áo mặc lúc đến nhà họ Trì hôm nay.
Trì Thịnh hừ lạnh một tiếng, "Mẹ tôi không có ở đây, cô không cần giả đáng thương, vô dụng với tôi thôi."
Trong mắt Vân Linh hiện lên vẻ nghi hoặc.
Đáng thương? Cô ư?
Dù không hiểu, nhưng nhìn thái độ của Trì Thịnh, Vân Linh cảm thấy mình nên giữ im lặng thì tốt hơn.
Đĩa thức ăn được đặt trước mặt hai người. Rõ ràng là các món giống hệt nhau.
Đây là sự cầu kỳ của người giàu sao?
"Sao? Chưa ăn đồ ngon bao giờ, không biết động đũa thế nào à?"
"Tôi đúng là chưa từng ăn món này, nhưng tôi vẫn biết ăn cơm." Giọng điệu của Trì Thịnh mỉa mai bao nhiêu, ngữ khí của Vân Linh lại thành thật bấy nhiêu.
Cô không cảm thấy bị xúc phạm. Bởi vì cô đúng là chưa từng ăn những món ăn tinh tế như vậy.
Ngược lại là Trì Thịnh, lại một lần nữa nghẹn họng.
Cậu ta hừ lạnh một tiếng, đặt đũa xuống, đẩy ghế ra, đùng đùng tức giận đi lên lầu.
Rõ ràng là những món ăn tinh tế và ngon miệng như vậy, mà cậu ta lại không động đến một miếng.
Vân Linh thu lại tầm mắt, lặng lẽ ăn hết bữa tối của mình rồi lên lầu. Như cô đã hứa với bà Trác Tịch, nếu không cần thiết, cô sẽ không ra ngoài.
"Chẳng biết cô ta từ đâu chui ra nữa."
"Đúng đó, cậu chủ không ăn miếng nào, còn cô ta thì ăn sạch sành sanh."
"Đúng vậy, trước đây chỉ cần phục vụ một mình cậu chủ, giờ lại phải chăm thêm một đứa con gái không rõ lai lịch."
"Không lẽ là con riêng bên ngoài của ông chủ đấy chứ?"
"Đừng nói bậy. Biết đâu chui ra từ xó xỉnh nào đó thì sao. Tôi nghe nói mấy đứa nhà nghèo tâm cơ thâm sâu lắm, không chừng là muốn trèo cao đấy."
Vân Linh siết chặt chiếc cốc thủy tinh trong tay, định rời đi thì không ngờ Trì Thịnh lại đang đứng trên bậc thang.
Trì Thịnh chỉ định xuống lầu lấy chút đồ uống và đồ ăn vặt, không ngờ lại nghe được những lời này.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Rõ ràng chẳng liên quan gì đến mình, nhưng Trì Thịnh lại không hiểu sao có chút chột dạ.
Nhưng Vân Linh không nói gì cả.
Cô gật đầu với Trì Thịnh xem như chào hỏi, rồi lướt qua cậu ta đi lên lầu.
Ánh mắt Trì Thịnh lạnh đi vài phần, đi về phía nhà bếp.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa phòng.
Vân Linh mở cửa, trước cửa không một bóng người. Cúi đầu xuống, dưới đất không biết từ lúc nào đã có thêm một chai nước khoáng.
Cô ló đầu ra nhìn, hành lang không có ai, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa.