Tên Ngốc Của Bạo Quân Mang Thai Chạy Trốn Rồi!

Chương 8: Bị bắt bài rồi nhé

Nếu không diễn tiếp thì hình tượng ngoan ngoãn không giữ nổi, nhỡ tên công điên này quay lại thì sao giờ?

Tiêu Quyền Xuyên khẽ liếc môi xuống, không buồn nhìn: “Tôn Niên Hải, đưa hắn đi.”

YESSS!

Hê hê, tiểu hoàng đế, bị bắt bài rồi nhé!

Giang Vọng Nam vội vàng đỡ tiểu thái giám mông nở hoa kia dậy: “Xin lỗi nha, liên lụy tới ngươi rồi, về cung của ta bôi thuốc đi.”

Tiểu thái giám mừng rỡ như được cứu mạng, khom người rơm rớm nước mắt: “Nô tài tạ ơn nương nương cứu mạng! Nô tài phạm tội, chắc sẽ bị điều tới Tân Giả Khố, không biết bao giờ mới được báo đáp nương nương.”

Tân Giả Khố, nơi khổ cực nhất trong hoàng cung, đứa nhỏ này mới chừng mười ba mười bốn tuổi, lẽ nào phải vì việc mình tránh sủng mà chịu khổ?

Giang Vọng Nam trong lòng chua xót: “Bệ hạ chẳng phải đã nói sao? Ngươi đi hay ở do ta quyết định. Từ hôm nay, ngươi theo ta đi. Tên ngươi là gì?”

“Nô tài là La Cảnh, tạ ơn nương nương đại ân đại đức!”

Nói xong liền định quỳ lạy, Giang Vọng Nam giật mình ngăn lại: “Ê, đừng! Ngươi theo ta, thì chúng ta là bạn bè rồi, không cần khách sáo, đi thôi.”

“Nương nương, hình như người... đi sai đường rồi.” Giọng La Cảnh khẽ khàng, ngập ngừng nói.

Đọc truyện thì sao mà biết đường từ Dưỡng Tâm điện về Hy Doanh cung được chứ?

Giang Vọng Nam nhìn quanh, toàn mái ngói tường đỏ, đường ngang lối dọc như mê cung, gãi đầu: “Ngại quá, hình như ta đập đầu bị ngu đi rồi, đường nào vậy?”

Trong Dưỡng Tâm điện, Tiêu Quyền Xuyên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Giang Vọng Nam, ánh mắt lóe lên: “Ngươi nói xem, chỉ vấp ngã một cái, mà như biến thành người khác?”

Tôn Niên Hải đáp: “Hồi bệ hạ, theo lý thì không thể.”

Tiêu Quyền Xuyên ngón tay gõ nhẹ lên khung cửa sổ, lẩm bẩm: “Hắn rốt cuộc đang mưu tính gì?”

Tôn Niên Hải nói: “Bệ hạ, Giang Thường Tại từng mưu hại thánh thể, đáng tội chết. Nếu không xử lý, e rằng…”

“Trẫm lại mong hắn còn lần sau, vừa hay chứng minh, hắn đang giả vờ, cố tình lùi để tiến, mưu cầu bảo toàn. Rất có thể đang chờ cơ hội khác, ví dụ... câu kết với tàn dư nước mất.”

Tôn Niên Hải suýt rơi mất cây phất trần trong tay: “Bệ hạ chẳng phải là thả cọp về rừng sao?”

Vết thương do dao ở ngực trái của Tiêu Quyền Xuyên âm ỉ đau, nhưng mặt hắn bình thản như nước, thậm chí còn như đang tận hưởng cảm giác ấy: “Chiêu này gọi là... dẫn xà xuất động.”

Hèn chi lúc đó nhất quyết mang Giang Vọng Nam về Triệu quốc, thì ra là để dụ ra tàn dư nước cũ, diệt cỏ tận gốc.

Theo dòng suy nghĩ này, Tôn Niên Hải bỗng ngộ ra.