Tên Ngốc Của Bạo Quân Mang Thai Chạy Trốn Rồi!

Chương 7: Cậu phấn khích cực kỳ

“…”

[Có thể đừng dữ vậy không? qaq]

Cậu như quả bóng, một giây căng phồng, một giây xì hơi, lặp đi lặp lại.

Tiêu Quyền Xuyên đưa tay lau khóe mắt đỏ hoe của cậu, ngón tay hắn cảm thấy ướt, chân mày khẽ nhíu: “Mới vậy đã khóc rồi?”

Đó là mồ hôi! Là mồ hôi đó!

Tên công kiểu hải đường này đầu toàn mấy thứ gì không biết nữa!

Giang Vọng Nam hít một hơi thật sâu, như từ bỏ giãy giụa: “Bệ hạ đêm nay chẳng phải ngài muốn ta sao? Đêm đã khuya rồi, để ta hầu hạ người nghỉ ngơi đi.” Tiêu Quyền Xuyên làm việc tùy theo tâm trạng, nếu vui, mấy chuyện hạ nhân không chu đáo có thể bỏ qua được.

Dù sao giờ cậu cũng chưa thể thoát khỏi thâm cung, sớm muộn gì cũng bị “hoa cắm”, ngủ một lần, cứu một người, cũng đáng rồi huhuhu.

Giang Vọng Nam tự nhủ như vậy.

Tiêu Quyền Xuyên trầm mặc giây lát, ánh mắt như rắn độc bò trên mặt cậu.

Cậu cảm thấy ánh mắt đó đầy ẩn ý, nhưng lại không hiểu được là gì.

Chỉ nghe đối phương hừ lạnh một tiếng, vẻ đùa cợt trong mắt tan biến: “Không phải tính tình rất bướng bỉnh sao?”

Lão thái giám Tôn Niên Hải bên cạnh nhận ra cảm xúc vi diệu của hắn: “Bệ hạ, thái y nói rồi, Giang Thường Tại vừa va đầu, có thể tạm thời thay đổi tính tình, hoàn toàn bình thường.”

“Vậy à.”

Con ngươi Giang Vọng Nam khẽ giãn ra.

Cậu nghe ra rồi! Nghe ra được cảm giác thất vọng trong giọng nói đó!

Tên công cuồng này là tên thích cảm giác chinh phục dã thú! Càng không thuận theo, càng phản kháng, hắn càng không dứt ra nổi.

Cậu phấn khích cực kỳ, cảm giác giống như học sinh kém gặp được đề hàm số có thể làm trọn vẹn trong kỳ thi!

Giang Vọng Nam lấy hết can đảm kéo tay áo hắn, lay lay, giọng ngọt ngào mềm mại hết sức: “Bệ hạ, lại đây mà nhẹ chút nha...”

Tôn Niên Hải còn không nhịn được mà rùng mình vì ngọt ngấy.

Không phải thích dã thú bướng bỉnh sao?

Xin lỗi nha, người ta là một chú mèo nhỏ mềm mại ngoan ngoãn đấy nhé.

Xin lỗi vì khiến ngài thấy buồn nôn rồi nha, meo. =v=

Đối phương giật lại tay áo.

Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Quyền Xuyên nhìn cậu mang thêm vài phần chán ghét.

Hình như thực sự cảm thấy loại "thú cưng tự dâng tới cửa" này quá nhàm chán, hứng thú tiêu tan, lười nhác nói: “Giang Thường tại thân thể còn cần điều dưỡng, lần khác lại hầu hạ đi. Còn tên nô tài vụng về kia, để hắn tự xử lý.”

Giang Vọng Nam tròn mắt, không thể tin nổi, nước mắt lưng tròng cầu xin: “Bệ hạ, thần đã không sao rồi, có thể hầu hạ bệ hạ mà, tư thế gì cũng được hết đó! Một đêm mười lần cũng không kêu ca đâu nha!”