Nhưng bà ta không thể ngờ được Tiền Tiểu Đa gần như từ chối ngay không chút do dự.
“Cháu cảm ơn thím Quế Anh ạ nhưng chắc cháu không đi đâu. Mấy hôm nữa là khai giảng rồi ạ…”
Nghe câu này, Triệu Quế Anh liền cau mày, nhìn Tiền Tiểu Đa nói: “Cháu vẫn muốn đi học à?”
Nghe cái giọng điệu ấy… người không biết còn tưởng Tiền Tiểu Đa định làm chuyện gì ghê gớm lắm.
Nhưng Tiền Tiểu Đa cũng hiểu, trong mắt người ngoài, với hoàn cảnh của cô bây giờ, nghỉ học dường như là con đường không thể tránh khỏi. Và sau khi cô nghỉ học, có người sẵn lòng tạo công ăn việc làm cho thì đúng là một sự quan tâm rồi.
Vì vậy, Tiểu Đa không hề tức giận, chỉ nghiêm túc nói lại với Triệu Quế Anh: “Thím ơi, cháu vẫn muốn đi học ạ.”
Triệu Quế Anh nghe vậy thì trong lòng có chút không vui.
Vừa vì thấy Tiền Tiểu Đa không biết điều, vừa sốt ruột vì con gái chưa tìm được người phù hợp để trông cháu.
Tìm người giúp việc trên huyện không phải là không có nhưng thuê người thì tốn kém lắm! Điều kiện kinh tế nhà con gái bà ta cũng chỉ thường thường bậc trung, thật sự bỏ ra ngần ấy tiền để thuê người thì vẫn còn tiếc.
Nhưng nếu Tiền Tiểu Đa đã quyết tâm đi học tiếp thì chuyện sang nhà con gái bà ta trông trẻ, làm việc nhà đương nhiên là không thành rồi.
Tiền Tiểu Đa không đi được, thuê người ngoài thì lại tiếc tiền… Chẳng lẽ, thật sự phải để bà ta đích thân sang chăm sóc hay sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Quế Anh không chỉ thấy khó chịu trong lòng nữa, mà còn bắt đầu thấy rầu rĩ.
Thực ra, chăm sóc con gái ruột, cháu ngoại ruột thì bà ta cũng sẵn lòng thôi. Nhưng vấn đề là mới cách đây không lâu, bà ta vừa được người ta mai mối, giới thiệu cho một đối tượng.
Triệu Quế Anh năm nay thực ra đã ngoài bốn mươi, gần năm mươi tuổi rồi.
Số của bà ta cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Lấy chồng về, sinh được một trai một gái chưa bao lâu thì chồng mất. Tuổi còn trẻ đã thành góa phụ, một mình tần tảo nuôi con cái khôn lớn, dựng vợ gả chồng xong xuôi, bà ta mới bắt đầu tính đến chuyện nửa đời còn lại của mình.
Đến tuổi này rồi, tìm một người để bầu bạn đâu phải như lớp trẻ theo đuổi cái gọi là tình yêu, mà chỉ đơn giản là muốn tìm một người bầu bạn lúc tuổi già. Người ta vẫn nói “bạn già”, chính là để bầu bạn lúc về già đó. Con cái dù có hiếu thuận đến mấy nhiều khi cũng không thể nào bằng có một người kề cận sớm tối, biết sẻ chia buồn vui.