Thôn Tiền gia không lớn, cả thôn tính kỹ lắm cũng chưa đầy trăm nóc nhà. Thôn lại nằm ở nơi hẻo lánh, lạc hậu, bốn bề được núi non bao bọc. Nhà cửa của dân thôn hầu hết đều cất san sát nhau. Sống đời này qua đời khác ở nơi đây nên bất cứ nhà nào có chuyện gì, dù là vặt vãnh cỏn con, chẳng mấy chốc đã lan ra cả thôn.
Vì thế, chuyện ông Tiền Chột qua đời lập tức trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất thôn Tiền.
Những người vừa sang nhà ông Tiền Chột nhìn mặt lần cuối trở về đều không khỏi thở dài: “Haizz, người đang khỏe mạnh thế mà nói mất là mất, tội nghiệp con bé Tiểu Đa quá…”
Người đứng cạnh nghe vậy cũng nặng nề gật đầu, đáp lời: “Đúng là tội nghiệp thật! Số con bé này cũng khổ.”
Tiền Tiểu Đa là do ông Tiền Chột nhặt về nuôi.
Lúc nhặt được, Tiền Tiểu Đa mới bé tí tẹo, nói còn chưa sõi. Ông Tiền Chột thấy con bé đáng thương nên nhận nuôi bên cạnh, coi như cháu gái mình.
Ông Tiền Chột tuy bị gọi là chột nhưng mắt phải vẫn nhìn thấy được. Có điều, dù sao cũng hỏng một mắt, nhà lại nghèo, nghề kiếm sống là làm thầy bói trong thôn nên mãi chẳng lấy được vợ.
Nay nhặt được đứa bé, tuy là con gái nhưng ít ra về già cũng không phải sống cảnh cô độc một mình.
Dân thôn biết chuyện còn mang đồ sang nhà thăm hỏi.
Thoáng cái, mười mấy năm đã trôi qua. Mới thấy Tiền Tiểu Đa chỉ còn hai ngày nữa là nhập học cấp ba. Ai ngờ, ông Tiền Chột lại đột ngột qua đời như vậy.
Thế là Tiền Tiểu Đa lại một lần nữa thành trẻ mồ côi.
Dân thôn có thể giúp Tiền Tiểu Đa lo liệu xong xuôi đám tang cho ông Tiền Chột đã được xem là hết tình hết nghĩa lắm rồi. Còn về phần Tiền Tiểu Đa… cũng không phải không có người giúp nhưng những người mở lời lại đều khuyên con bé nên nghỉ học, theo họ ra ngoài làm thuê kiếm tiền.
Ví dụ như người đang đứng trước mặt đây.
"Tiểu Đa này, nhà chị Thu con thím đang thiếu người. Cháu sang đó cũng không phải làm việc gì nặng nhọc đâu, chỉ phụ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, rồi trông cháu trai cháu gái giúp chị ấy thôi. Bao ăn ở, mỗi tháng còn được năm trăm tệ đấy!"
Triệu Quế Anh ở đầu thôn, đợi ông Tiền Chột được chôn cất xong xuôi, ngay hôm sau đã sang nhà tìm Tiền Tiểu Đa để nói chuyện này.
Trong suy nghĩ của Triệu Quế Anh, việc này là bà ta đang nghĩ cho Tiền Tiểu Đa, là đang làm việc tốt. Dù sao ông Tiền Chột cũng mất rồi, Tiền Tiểu Đa thành trẻ mồ côi, con gái bà ta lại vừa sinh xong cần người chăm sóc, bà ta nghĩ ngay đến Tiền Tiểu Đa cũng là vì thấy hoàn cảnh con bé đáng thương nên muốn giúp một tay.